Sơn Hà Chẩm

Chương 111:


trước sau

Vệ Uẩn đấu đá lung tung hồi lâu, mặc dù ngây ngô lỗ mãng nhưng cũng đánh bậy bạ ra được chút cảm giác. Vẻ mặt Sở Du không thay đổi, Vệ Uẩn ngược lại thì thích thú, sau một hồi, Sở Du cảm thấy đầu lưỡi đều có chút tê rồi, cuối cùng cũng đẩy hắn ra.
 
Vệ Uẩn mở đôi mắt mê ly ra, nhìn Sở Du cau mày, hắn có chút hoảng hồn, lúng túng lùi lại, sửa sang lại y phục một chút, khẽ ho một tiếng, hai người đều không nói chuyện, một lát sau Vệ Uẩn mới nói: “Vậy ta đi trước đây.”
 
Sở Du ra vẻ bình tĩnh: “Đi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này Vệ Uẩn mới quay đầu đi ra ngoài, hắn vừa ra khỏi cửa không lâu thì thị vệ nhắc nhở hắn: “Chủ tử, có người đi theo.”
 
Vẻ mặt Vệ Uẩn không thay đổi, hắn quay người tiến vào con ngõ nhỏ, người đi theo hắn chờ bên ngoài con ngõ trong giây lát mới đi theo vào, vừa đi tới nơi ít người thì bị người từ trên tường nhảy xuống trực tiếp cắt cổ. Vệ Uẩn từ chỗ rẽ đi tới, nhàn nhạt nói: “Lục soát.”
 
Thị vệ khom lưng sờ soạng trên y phục một lát, lấy ra một cái lệnh bài, Vệ Uẩn cầm trong tay lật xem một lát rồi nói: “Là người của Triệu Nguyệt.”
 
“Hầu gia, bệ hạ biết ngài vào Kinh rồi?”
 
Vệ Uẩn khẽ cười một tiếng: “Không phải đêm qua hắn nên biết rồi sao?”
 
“Vậy bây giờ bệ hạ vẫn chưa có hành động…”
 
“Hắn còn đang suy nghĩ đấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Là giết ta hay giữ lại ta, sợ là Triệu Nguyệt còn đang suy tư.”
 
“Bệ hạ thật sự có ý giết Hầu gia?”
 
Thị vệ nhíu mày, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu hắn không có suy nghĩ này thì chịu áp lực để tứ hôn cho Cố Sở Sinh làm gì? Tứ hôn Đại phu nhân của một tòa Hầu phủ cho Học sĩ nội các ngoại lai, không hoang đường sao? Chỗ tốt duy nhất chẳng qua là, nếu ta chết rồi, Cố Sở Sinh cưới Đại phu nhân, với danh vọng của Đại phu nhân trong quân của Vệ gia thì quân của Vệ gia sẽ không có hành động khác thường thôi.”
 
Vệ Uẩn cười lên: “Chỉ là hắn sợ ta không chết lại liên minh với Cố Sở Sinh nến mới trù tính ra việc của Cố Sở Sinh và Đại phu nhân. Bây giờ sự việc chưa xảy ra, hắn lại đắc tội với Cố Sở Sinh, trong lòng bản thân hắn sợ là cũng không biết làm thế nào. Nếu như Cố Sở Sinh quyết tâm liên thủ với ta thì hắn muốn giết ta là sự mạo hiểm cực lớn, ta nghĩ bây giờ hắn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào chia tách ly gián hai người chúng ta nhỉ?”
 
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, nhẹ nhàng nói một câu: “Đáng tiếc.”
 
Mà trong hoàng cung, tại ngự thư phòng, Triệu Nguyệt quả thật giống như suy nghĩ, hắn ta sờ thánh chỉ, một lần nữa hỏi: “Thủ tướng tối hôm qua đến báo bị người của Trưởng công chúa ngăn cản ở bên ngoài?”
 
“Vâng.”

 
Trương Huy đáp lời rồi cũng không nhiều lời nữa. Trên đề tài Trưởng công chúa này, Triệu Nguyệt từ trước đến nay không cho phép người khác nhiều lời.
 
Triệu Nguyệt cười khẽ: “Ta biết rồi.”
 
Nói xong, hắn ta rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tuyên Tạ Thái phó tiến cung, Trương thúc, ngươi phái người lấy mệnh lệnh điều động của ta ra ngoài, điều gấp hai vạn nhân mã từ Yến Châu, nhóm năm ngàn người tinh nhuệ đầu tiên cấp tốc chạy đến, nhóm một vạn năm ngàn người thứ hai có thể nhanh được bao nhiêu thì nhanh.”
 
Nghe thấy lời này, Trương Huy có chút do dự: “Trong kinh còn có ba ngàn binh lực, bệ hạ cảm thấy…”
 
“Ba ngàn binh lực này vàng thau lẫn lộn không nói, hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng Vệ Uẩn chỉ tự mình tới sao?”
 
Triệu Nguyệt giương mắt nhìn về phía Trương Huy: “Ngươi tính xem, hắn tới đây đã bỏ ra mấy ngày, trong mấy ngày này đã đủ để hắn mang theo số ít kỵ binh tinh nhuệ chạy tới. Năm đó hắn mang năm ngàn tinh binh tập kích bất ngờ vào vương đình Bắc Địch, vốn là nhân vật dùng kỵ binh tốt. Lần này hắn tới, nếu như thật sự tới một mình thì còn tốt, nếu như không phải một mình…”
 
Vẻ mặt Triệu Nguyệt lạnh xuống: “Trẫm phải chuẩn bị sớm mới được.”
 
“Bệ hạ, nếu hắn mang binh đến đây thì dự định làm gì?”
 
Trương Huy hơi kinh ngạc: “Hắn thật sự định phản hay sao? Bây giờ bệ hạ thánh vọng đang thịnh, hắn làm việc như thế, sợ là không được lòng dân đi?”
 
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Triệu Nguyệt bình tĩnh: “Thật ra trẫm vẫn luôn khó hiểu, qua nhiều năm như vậy, với tính tình của Vệ Uẩn, vì sao một mực không thể chấp nhận trẫm làm Hoàng đế. Trẫm chính là hoàng thất chính thống, lại không có lỗi sai quá lớn, hắn phải biết, hắn vốn chỉ là muốn vì phụ huynh mà báo thù Bắc Địch, trẫm cũng luôn ủng hộ hắn, bây giờ ta lại có chút muốn hiểu rõ.”
 
Trong mắt Triệu Nguyệt mang theo ý lạnh: “Người của Tô Tra đưa tin đến chỗ ta, Vệ gia hắn đuổi sát không buông, tại sao Vệ gia hắn muốn đuổi theo? Có phải là biết trong đó là cái gì không? Năm đó người ở Bắc Địch, có phải là hai huynh đệ Tô gia kia đã nói cho hắn biết cái gì không?”
 
Nghe thấy lời này, Trương Huy ngẩn người, sau đó trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hãi: “Ý của bệ hạ là, là Vệ Uẩn biết sự việc năm đó?!”
 
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Nếu như thật sự biết…” Triệu Nguyệt cười lạnh: “Vậy thì hắn giả vờ thật là tốt. Quả thật bốn năm trước ta nên không tiếc bất cứ giá nào mà giết hắn, chỉ là ta thật sự không nghĩ tới, cái tính tình đó lại nhịn được cho tới bây giờ.”
 
*不怕一万就怕万一, đây là tục ngữ tiếng Trung, không phải thành ngữ, biến tấu theo cách đảo chữ, trong đó chữ "vạn nhất" (nghĩa là một phần vạn, biểu thị một tỷ lệ cực nhỏ) quan trọng nhất, ám chỉ rằng bạn có thể gặp mười nghìn lần nguy hiểm mà vẫn biến nguy thành an, điều đó không đáng sợ, điều đáng sợ là trong một vạn lần đấy bạn "lỡ" sa chân đúng một lần thì coi như 9999 lần trước mất hết ý nghĩa.
 
“Vậy bây giờ bệ hạ muốn làm thế nào?” Lần này Trương Huy thật sự cuống lên rồi: “Nếu như Vệ Uẩn thật sự biết được thì sợ là sẽ không bỏ qua, bây giờ nếu hắn thật sự dẫn người tới, sợ là Hoa Kinh khó giữ được.”
 
“Ngươi yên tâm,” Giọng nói Triệu Nguyệt bình thản: “Hắn không dám cứ như vậy mà phản, nếu hôm nay hắn không có lý do mà phản như thế thì ngày mai trong thiên hạ, bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng danh nghịch tặc để lên án hắn. Hắn sẽ ép ta ra tay, ép ta hãm hại hắn, sau khi để người trong thiên hạ đều cho rằng ta là bạo quân, hắn lại đến thay trời hành đạo.”
 
“Trong lúc này, chúng ta chỉ cần nhịn,” Triệu Nguyệt giơ tay lên, chống cằm: “Trẫm không có chỗ thất đức, trẫm ngược lại muốn xem xem, có phải hắn muốn đánh cược mệnh từ trên xuống dưới Vệ gia hắn ngày sau đều thành phản tặc để đến báo thù này hay không.”

 
Trương Huy nghe thấy lời Triệu Nguyệt nói thì chậm rãi bình tĩnh lại, Triệu Nguyệt ngước mắt nhìn ra bên ngoài: “À, còn có Trưởng công chúa.”
 
Trương Huy giương mắt, nghe Triệu Nguyệt nói: “Nếu không nghe lời thì giam lại đi. Từ nay về sau, trên dưới Tê Phượng cung của nàng không được gặp người ngoài nữa, cũng không được ra khỏi cung một bước.”
 
Trương Huy đáp lời rồi đi ra ngoài, xử lý từng phân phó của Triệu Nguyệt.
 
Chờ Trương Huy đi ra ngoài rồi, Triệu Nguyệt đứng dậy, lúc này bỗng nhiên nhấc tay áo, đập phá đồ vật trên bàn ra đầy đất.
 
Vệ Uẩn đi sắp xếp chuyện sau này, sau khi gặp từng người bàn bạc quay về thì đã là ban đêm, hắn về đến nhà, hỏi tình hình Sở Du trước, sau khi biết được Sở Du đã ngủ, hắn do dự một lát, ngược lại cũng không đi quấy rầy, tự mình ngã xuống giường, dự định đi ngủ.
 
Nhưng cũng không biết làm sao, nhắm mắt lại thì nghĩ đến chuyện buổi sáng, nhớ tới dáng vẻ đỏ mặt gật đầu của Sở Du, hắn nghiêng người, không tự chủ được mà cười lên.
 
Sau khi bắt đầu nhớ lại thì có chút không ngừng được, hắn lại không tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn lúc sáng, lúc ấy hắn động tình không thôi, nhưng trông Sở Du cũng không quá có cảm giác? Là Sở Du quá tự kiềm chế, hay là… trình độ của hắn không được?
 
Những chuyện này càng nghĩ càng sâu sắc, không khỏi trở lại cảm giác mất hồn tận xương trong chuyện mây mưa tối qua, Vệ Uẩn cảm thấy có chút khô nóng, ở trên giường trằn trọc hồi lâu, hắn trước sau không có cách nào ngủ được, cuối cùng vẫn đứng dậy, lặng lẽ lẻn vào trong phòng Sở Du.
 
Sở Du cũng không ngủ, vừa trải qua một ngày như

vậy, trong lòng nàng trước sau luôn lơ lửng, nàng mở to mắt nhìn nóc giường, thủy chung không ngủ được. Không bao lâu, nàng nghe thấy tiếng cửa sổ bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, nàng nhíu mày, sau đó nhìn thấy Vệ Uẩn từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào rồi lại cẩn thận đóng cửa sổ lại.
 
Sở Du nhất thời cũng không biết làm thế nào, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say, cũng không nhiều lời.
 
Sau khi nhắm mắt lại, nàng bắt đầu suy tư, Vệ Uẩn tới đây làm gì?
 
Nhưng mà vấn đề này vừa xuất hiện, nàng có lẽ đã hiểu được. Người thiếu niên mới nếm thử □□*, đương nhiên là sẽ luôn nghĩ đến, cho dù năm đó Cố Sở Sinh có tính tình tự kiềm chế như thế thì cũng không tránh được chuyện như vậy. Huống chi trông Vệ Uẩn… cũng không phải người biết tự kiềm chế.
 
*Trong raw để thế nên editor giữ nguyên.
 
Nàng có chút căng thẳng, nhất thời cũng không biết rốt cuộc là nên từ chối hay là không nên, nàng từ chối thì lại cảm thấy có mấy phần già mồm, nhưng mà không từ chối thì trong lòng lại luôn cảm thấy có chút cảm giác bị ép buộc, làm cho người ta không vui.
 
Người kia đến trước cửa sổ phòng nàng, vén rèm lên, nhẹ nhàng ngồi xuống. Sở Du điều chỉnh hơi thở, giả vờ ngủ say, chờ hành động tiếp theo của hắn.
 
Nhưng mà Vệ Uẩn chỉ lẳng lặng nhìn, vẫn luôn không động đậy. Qua hồi lâu, Sở Du đều không đợi được hành động tiếp theo của hắn, cuối cùng có chút buồn ngủ. Thần trí nàng có chút mông lung, lúc này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng nhúc nhích. Hắn không chạm vào nàng, chỉ nghiêng người, nằm bên người nàng, nói khẽ: “A Du, ta ngủ với nàng được không?”

 
Sở Du chậm rãi mở mắt ra, hóa ra hắn biết nàng vẫn luôn thức.
 
Nàng cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Ta không động vào nàng, chỉ muốn nằm bên cạnh nàng.”
 
Sở Du do dự một lát, cuối cùng thì lật người, nghiêng người, xê dịch sang bên cạnh, chừa chỗ ra cho Vệ Uẩn.
 
Vệ Uẩn nằm bên cạnh nàng đã cảm thấy đủ thỏa mãn, hắn nhìn nàng, lại nói: “Ta có thể ôm nàng ngủ không?”
 
Trong lòng Sở Du nghi hoặc, nàng gật đầu, nằm đưa lưng về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn ôm cả người nàng ở trước người, phảng phất như khảm vào trong lồng ngực mình.
 
Trời mùa thu hơi lạnh, Sở Du mở to hai mắt, được sự ấm áp vờn quanh, tiếng tim đập của người sau lưng trầm ổn lại yên bình, dưới thân chống lấy nàng lại thật sự không nhúc nhích. Sở Du mở to mắt, có chút lúng túng nói: “Chàng… đây là vì sao?”
 
“Hửm?”
 
Vệ Uẩn phát ra giọng mũi, Sở Du có chút khó hiểu nói: “Thật ra chuyện nên làm cũng đã làm… chàng cũng không cần chịu đựng.”
 
Trong chuyện này nàng luôn bị động, luôn cảm thấy đã bắt đầu mà từ chối nữa thì chính là làm kiêu. Nhưng mà Vệ Uẩn ôm nàng, một lát sau: “A Du, tối hôm qua không phải là nàng tự nguyện, ta biết.”
 
“Người với người đều là từng bước một mà tới, tình cảm là như vậy, cần trải qua cảm tình, động lòng, mờ ám, thích, yêu. Tất cả những thứ liên quan đến chuyện yêu nhau cũng giống như vậy. Đến một bước đó, nàng đương nhiên sẽ nguyện ý, đó mới là tốt nhất. Không thể bởi vì chúng ta từng có bước đó mà ta lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.”
 
Giọng nói Vệ Uẩn bình tĩnh: “Lúc ta ôm nàng, ta sẽ căng thẳng, ta muốn đợi nàng đến khi nào nàng quen với cái ôm của ta, nụ hôn của ta thì ta lại làm tiếp một bước. Tình cảm của nàng đối với ta không đến mức này, ta làm cái gì, đối với nàng mà nói đều là miễn cưỡng. Ta thích nàng, hy vọng mỗi một bước giữa chúng ta đều vững vàng ổn định, nàng cũng cảm thấy rất yên ổn, rất vững vàng, rất vui vẻ.”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng cũng không biết vì sao mà cảm thấy mũi có chút chua xót.
 
Nàng được người này ôm, bỗng nhiên cảm thấy cái ôm này là đương nhiên. Vệ Uẩn ở sau lưng nàng cười khẽ: “Ta thích nàng sớm hơn nàng thích ta, lúc lần đầu tiên hôn nàng, thật ra ta đã căng thẳng đến mức cả người đều run rẩy.”
 
“Lần đầu tiên hôn ta?”
 
“Đúng vậy,” Giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng: “Khi đó ta mười lăm tuổi, ở Sa Thành, đêm Thiên Đăng tiết hôm đó, nàng uống say, chúng ta trên mái nhà.”
 
Sở Du không lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào, hóa ra phần tình cảm này đã bắt đầu lâu như vậy, dài như vậy.
 
Nàng nghe thấy lời nói ôn hòa của người sau lưng, bắp thịt cũng từng tấc từng tấc mà thả lỏng, nàng quen với hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn, nghe hắn kể về tình cảm này của hắn, bắt đầu như thế nào, sâu sắc như thế nào, trong thời gian như thế nào, đi đến ngày hôm nay.
 
Nàng đưa lưng về phía hắn, nghe hắn nói xong lời cuối cùng, hắn cắn tai nàng hỏi: “Nàng nói thật với ta, sáng nay ta hôn nàng, nàng có cảm giác không?”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du phụt cười lên.
 

Vệ Uẩn liền biết rõ ý này rồi, hắn lặng lẽ bóp eo nàng một cái: “Lại lần nữa, ta thử nghiệm thêm là biết rồi.”
 
Sở Du không thuận theo thì bị hắn lăn tới đè trên người, Vệ Uẩn đè tay nàng, cau mày hỏi: “Thử lại lần nữa?”
 
Sở Du cười nhẹ nhàng nhìn hắn, rốt cuộc nói: “Vậy chàng nhắm mắt lại.”
 
Vệ Uẩn rốt cuộc cũng có chút xấu hổ mà nhắm mắt lại, buông tay nàng ra nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, vừa bắt đầu không hợp cũng rất bình thường.”
 
Nói lời này, Vệ Uẩn cảm thấy tay Sở Du giống như cây rong, mềm mại không xương mà vờn quanh đi lên, chân của nàng quấn lấy eo hắn, Vệ Uẩn đỏ mặt, làm bộ bình tĩnh nói: “Chúng ta thử nghiệm thêm…”
 
Nói xong, Vệ Uẩn chợt cảm thấy môi son lạnh buốt lại mềm mềm đi lên,
 
Khác biệt với sự thừa nhận chết lặng buổi sáng, đầu lưỡi này mềm mại lại ấm áp, quấn quanh đầu lưỡi hắn, châm ngòi róc thịt, xoắn tới rồi lại rời đi.
 
Khoái cảm kịch liệt một lần lại một lần xông lên, chấn động đến mức Vệ Uẩn tê cả da đầu. Hắn chưa từng cảm nhận được sự vui sướng như vậy, tim hắn đập nhanh, hơi thở dồn dập, lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra chuyện yêu thích này, quả nhiên vẫn là ngươi tình ta nguyện là tốt nhất.
 
Hắn bị dẫn dắt vào trong mùi đàn hương của nàng, học theo dáng vẻ của nàng mà dây dưa, hắn cảm thấy người dưới thân mềm nhũn xuống, chưa được một lúc, hắn đã nghe thấy một tiếng kêu mềm mại. Đầu óc Vệ Uẩn ong lên, trước khi bàn tay thăm dò lên y phục của Sở Du hắn chợt tỉnh táo lại, sau đó lật người, đưa lưng về phía Sở Du, cuộn tròn thân thể nói: “Không hôn nữa, ngủ đi.”
 
Sở Du cười lên, nàng tới gần hắn nói: “Đừng mà, không phải còn muốn thử một chút sao?”
 
“Không muốn nữa.”
 
Giọng nói Vệ Uẩn buồn bực: “Ngủ đi.”
 
Sở Du từ phía sau ôm lấy hắn: “Thật sự không muốn nữa?”
 
“Không muốn nữa không muốn nữa.” Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du đưa tay vẽ lên lưng hắn: “Hầu gia thử lại lần nữa đi, có phải là nô gia hầu hạ không tốt không?”
 
Vệ Uẩn không nói, một lát sau, hắn rầu rĩ nói: “A Du, nàng bắt nạt ta.”
 
Sở Du ngẩn người, một luồng ấm áp từ đáy lòng xông tới.
 
Nàng cũng không ghẹo hắn nữa, nàng từ phía sau ôm lấy nam nhân này, dán mặt lên lưng hắn, dịu dàng nói: “Ta không có bắt nạt chàng.”
 
Nói xong, nàng nhắm mắt lại: “Ta là yêu thích chàng.”
 
Thật sự, càng ngày càng thích chàng.
____________
Pass chương 112: macthubach


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện