Mang theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt về Vệ phủ, vừa vào cửa, Sở Du đã nhìn thấy Xuân Nhi đứng ở cửa, Xuân Nhi nôn nóng tiến lên nói: “Thiếu phu nhân……”
Sở Du dừng bước, nhìn bộ dạng nàng ta thì lạnh lùng nói: “Còn ở đây làm gì?”
“Thiếu phu nhân,” Xuân Nhi biết Sở Du muốn tìm cớ để phát tác, nhưng nàng ta không thể nói gì, mà chỉ nói: “Người bảo nô tỳ thông báo cho Nhị phu nhân rồi đi gấp quá, nô tỳ không thể đuổi kịp……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thông báo cho Nhị phu nhân?”
Sở Du nhếch khóe miệng: “Ta để ngươi đi thông báo với Nhị phu nhân lúc nào?”
Xuân Nhi cứng đờ, Sở Du bình tĩnh nói; “Ta đã bẩm báo hành trình với phu nhân, cớ sao còn phải để ngươi bẩm báo với Nhị phu nhân?”
Trên nét mặt Sở Du mang theo một chút kiêu ngạo, những người bên cạnh nghe xong lời này thì liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ ý tứ còn chưa thể hiện hết ra ngoài lời của Sở Du.
Lương thị tuy được xưng là Nhị phu nhân, nhưng chung quy chỉ là thiếp thất, chỉ là Liễu Tuyết Dương cất nhắc bà ta nên mới có vị trí đó. Sở Du là trưởng nữ dòng chính của Sở gia, thế tử phi Vệ gia, cũng chỉ có Liễu Tuyết Dương mới có tư cách dạy dỗ nàng, nào có đạo lý đi ra ngoài phải bẩm báo Lương thị.
Sắc mặt Xuân Nhi cứng đờ, biết đây là “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”. Sở Du cũng không làm khó nàng ta, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn hầu hạ trong phòng ta thì cứ đi tìm Nhị phu nhân, bảo bà ấy sắp xếp cho ngươi sang chỗ khác.”
“Thiếu phu nhân……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mà nhân tiện bẩm báo với Nhị phu nhân một tiếng, trong phòng ta tăng thêm hai người. Ta sẽ nói với bà bà, nhưng bảo bà ấy đừng quên mỗi tháng phòng ta phải tăng thêm 4 lượng bạc nữa.”
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đúng là được nàng mang từ Sở gia đến, nhưng lương tháng lại không nên là nàng tự bỏ ra.
Sau khi để lại những lời này, Sở Du lập tức dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt về phòng, sắp xếp ổn thỏa cho Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt, nghe Vệ Hạ bẩm báo chuyện ngày hôm nay, sau đó đã thấy Vệ Thu cầm một phong thư tới.
“Đây là thư tiền tuyến gửi về.”
Vệ Thu cung kính trình lên, Sở Du gật đầu một cái, mở phong thư ra.
Nàng vốn tưởng là thư hồi âm Vệ Uẩn gửi cho mình, nhưng sau khi mở thư ra, phát hiện lại là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như chó chạy loăng quăng, viết đầy cả một trang giấy. Mở đầu là:
Tẩu tử ạ, đệ là Tiểu Thất, tẩu tử có ngạc nhiên lắm không? Đại ca bận quá, bảo đệ viết thư hồi âm cho tẩu thay huynh ấy.
……
Nhìn dòng mở đầu này, Sở Du không nhịn được mà cong khóe miệng.
Nàng nhớ rõ năm đó Trấn Bắc Hầu viết chữ rất đẹp, nàng còn từng xem qua trong thư phòng Cố Sở Sinh, kiểu chữ kia đúng là vừa đẹp vừa hiếm. Ngay ngắn nghiêm chỉnh, khí thế mạnh mẽ áp bức phả vào mặt, bên trong lại kiềm nén vẻ mảnh mai có lực, giống hệt vị tướng quân trẻ tuổi gầy gò mà ác liệt kia.
Sao bây giờ chữ lại thế này……
Sở Du thở dài, phản ứng được trước và sau khi mình sống lại đã xảy ra những chuyện gì, trong lòng sinh ra nhiều niềm thương cảm.
Nếu Vệ Uẩn trời sinh đã là vị sát thần kia thì nàng cảm thấy dường như cũng không có gì cả. Nhưng giờ đã biết trước khi Vệ gia gặp nạn, Vệ Uẩn thật ra cũng chỉ là một thiếu niên bình thường vui vẻ, trước sau đối lập như vậy, khiến Sở Du cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
—— Vẫn tốt, nàng đã trở về.
Nàng nhìn kỹ từng dòng miêu tả của Vệ Uẩn. Vệ Uẩn dông dài, Vệ Quân thức dậy như thế nào, ăn cơm như thế nào, nói chuyện với ai, đi đâu làm gì, thời tiết có tốt không, tâm trạng người như thế nào……
Hắn lần lượt báo cáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Sở Du.
Từ những tin tức vụn vặt này, Sở Du loáng thoáng nhìn ra, lối đánh của Vệ Trung quả thật rất bảo thủ, vẫn luôn thủ thành không ra ngoài, định tiêu hao hết sức lực của đối phương.
“Chuyện tẩu tử dặn dò, đại ca vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bất kỳ hành động liều lĩnh nào đều bị bác bỏ, tẩu tử cứ yên tâm.”
Viết hồi lâu, cuối cùng Vệ Uẩn cũng viết được một câu trọng điểm và nghiêm túc.
Sở Du thở phào một cái, Vệ Thu ở bên cạnh thấy nàng đọc thư xong rồi, mới cười nói: “Thiếu phu nhân có muốn hồi âm không ạ?”
“Có.”
Sở Du lấy bút, chỉ viết một câu: Chăm chỉ luyện chữ, tiếp tục quan sát, trở về có thưởng.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Sở Du cũng cảm thấy mệt mỏi, nàng tắm gội rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ nàng luôn có chút lo lắng không yên, vì thế nàng lấy phong thư trong ngăn tủ ở đầu giường ra, đặt dưới gối.
Cũng không biết tại sao mà sau khi đặt thư dưới gối, nàng chợt an tâm lại, như thể Vệ Quân đã trở về, Vệ Uẩn vẫn là thiếu niên, Vệ gia vẫn yên ổn, mà cả đời nàng cũng tốt đẹp an lành.
Sở Du ngủ một đêm ngon giấc, hôm sau thức dậy, nàng vừa mở mắt đã hỏi Vãn Nguyệt đang đi lên hầu hạ: “Nhị phu nhân có phái người tới tìm không?”
Vãn Nguyệt hơi ngạc nhiên, không biết tại sao nàng hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không ạ.”
Sở Du gật đầu, khen một câu: “Cũng khá bình tĩnh đấy.”
Vãn Nguyệt không hiểu cho lắm, nhưng từ trước đến nay nàng ấy đều không hỏi chuyện của chủ tử, chỉ làm theo lời dặn của Sở Du, sau khi hầu hạ Sở Du rửa mặt chải đầu thì đi theo nàng tới thỉnh an Liễu Tuyết Dương.
Mỗi sáng Sở Du đều đúng giờ tới thỉnh an Liễu Tuyết Dương, chưa từng muộn lần nào.
Liễu Tuyết Dương dậy sớm, lúc Sở Du tới, bà đã bắt đầu dùng bữa sáng. Bà gọi Sở Du vào ngồi, tươi cười nói: “Con cũng không cần ngày nào cũng tới thỉnh an ta, chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy, ngày nào con cũng tới thế này thì mệt lắm.”
“Trước đây con cũng luôn dậy sớm như vậy, giờ thế tử không ở nhà, con cũng không có việc gì, tới ở cùng người nhiều hơn một chút vẫn tốt hơn.”
Sở Du cười nhìn người làm bày bát đũa lên, nói mấy chuyện vụn vặt, câu được câu không với Liễu Tuyết Dương.
Thứ nàng và Liễu Tuyết Dương quan tâm không quá giống nhau, sau khi trò chuyện một hồi, hai người đã nhận ra sự lúng túng khi “ông nói gà bà nói vịt”. Liễu Tuyết Dương có hơi không muốn nói chuyện với nàng nữa, nhưng lại ngại nên không dám nói gì, chỉ chờ Sở Du ăn xong.
Sở Du liếc mắt nhìn Liễu Tuyết Dương một cái, lập tức hiểu ý bà, trong lòng nàng cảm thấy bà bà đúng là quá không có chính kiến, chẳng trách chính thất còn sống sờ sờ mà để cho thiếp thất quản lý nhà cửa.
Nàng suy tư một lát mới nói: “Hôm nay con tới là muốn trò chuyện với bà bà chút việc trong nhà. Giờ con đã gả vào đây, lại là thế tử phi, theo lý thì nên san sẻ công việc với bà bà, không biết bà bà có định để con dâu làm chút chuyện gì không ạ?”
Nghe được lời này, trên mặt Liễu Tuyết Dương lộ ra nụ cười: “Con không cần lo lắng chuyện này,” bà vô cùng yên tâm nói: “Trong phủ vẫn luôn là Nhị phu nhân quản việc bếp núc, ta cũng không mệt nhọc gì.”
Sở Du: “……”
Bà bà này thật sự là rộng lòng đến mức không còn giới hạn.
Nhưng nàng cũng đã sớm đoán được, vì thế nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó mím chặt