Vệ Uẩn trở về trong phòng mình, sắp xếp lại tình hình mà hôm nay hắn thương nghị với bọn người Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương, không bao lâu sau, ám vệ bưng một xấp giấy khẩu cung quay về. Vệ Uẩn đều sắp xếp tai mắt ở các phòng của Vệ gia, bây giờ muốn tra việc, trực tiếp đến chỗ tai mắt thu thập tình báo. Ám vệ dâng khẩu cung lên, trầm ổn nói: “Chủ tử, lời mà lão phu nhân nói với Đại phu nhân đều được ghi chép lại trên đây.”
Vệ Uẩn lật khẩu cung ra, ám vệ lại nói: “Ngoại trừ Nhị phu nhân và Lục phu nhân, lời nói của tất cả những người dần đây mà gần đây lão phu nhân tiếp xúc cũng đều ở đây.”
Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, nhanh chóng lật xem. Sau khi xem xong, hắn vẽ lên mấy cái tên, nhàn nhạt nói: “Tra Yên Hồng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân một lần, tất cả những người mà Yên Hồng từng tiếp xúc, bắt hết tới cho ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ám vệ đáp lại một tiếng, không bao lâu liền bắt một đống người, đè đi vào viện của Vệ Uẩn. Toàn bộ Vệ phủ nháo nhào lên, Sở Du ở trong phòng nghe được động tĩnh thì nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Trường Nguyệt lập tức đứng dậy: “Ta đi xem một chút.”
Không bao lâu, Trường Nguyệt liền trở lại nói: “Hầu gia bắt một đám hạ nhân, đều có người ở các phòng, ngay cả Yên Hồng trong phòng lão phu nhân cũng bị bắt.”
Yên Hồng là cô nhi mà Liễu Tuyết Dương một tay nuôi lớn, rất được thiên vị. Bắt Yên Hồng, chắc chắn Liễu Tuyết Dương sẽ ầm ĩ. Sở Du suy nghĩ một lát, nàng đứng dậy rồi vội vàng chạy tới viện của Vệ Uẩn.
Trong sân nhỏ của Vệ Uẩn đã có người quỳ đầy đất, Liễu Tuyết Dương đứng bên cạnh Vệ Uẩn, xoắn khăn tay, trong mắt ngậm nước mắt, nhìn Yên Hồng bị giam giữ ở một bên. Quỳ phía dưới Yên Hồng là một thiếu nữ, nhìn qua dáng vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nàng ta không ngừng khóc nói: “Vương gia, oan uổng quá, không ai sai sử nô tỳ, nô tỳ thật sự là tự mình nghĩ như vậy. Nô tỳ nghe nói Thanh Bình Quận chúa là người tốt nên thuận miệng nói chuyện với Yên Hồng tỷ tỷ mà thôi.”
Bây giờ Vệ Uẩn đã tự phong làm vương, trên dưới đều thay đổi cách gọi.
Vệ Uẩn nghe thấy đối phương khóc lóc kể lể, hắn cũng không nhiều lời, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản: “Vậy ngươi nghe ai nói Quận chúa là người tốt vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là Quế di…”
“Ngươi nói bậy!”
Trong đám người có một phụ nhân lo lắng vọt ra, muốn đánh nhau tại chỗ với thiếu nữ kia, tình hình hỗn loạn cả lên, Sở Du nhíu mày nhìn hai nữ nhân đánh nhau, trong khoảnh khắc thiếu nữ kia cúi đầu, nàng mơ hồ nhìn thấy ký hiệu gì đó chợt lóe lên, nàng nhíu mày, bỗng nhiên gọi lại: “Dừng lại!”
Nghe thấy giọng nói của Sở Du, thị vệ bên cạnh lập tức xông lên, ngăn hai người lại, Sở Du tiến lên phía trước, khẽ kéo cổ áo thiếu nữ kia ra. Một con bướm vỗ cánh muốn bay rơi vào trong mắt Sở Du, nàng nhíu mày.
Con bướm này, là ký hiệu gián điệp của Cố Sở Sinh.
Bọn họ in hoa văn ở vị trí khác nhau, dùng để nhận biết lẫn nhau, từ màu sắc của con bướm có thể nhận ra được cấp bậc thủ hạ của Cố Sở Sinh. Màu sắc cánh bướm của thiếu nữ này là màu đỏ diễm lệ, có lẽ là cấp bậc rất cao.
Sở Du do dự một lát rồi cất bước đi đến bên cạnh Vệ Uẩn, nàng khom lưng, rỉ tai nói vài câu. Vệ Uẩn nhíu mày, gọi Vệ Thu tới rồi phân phó.
“Tách người của cả phủ ra thành nam nữ, cởi đồ nghiệm thân, trên người có ký hiệu con bướm thì giữ lại tất cả.”
Vệ Thu gật đầu đáp lời rồi lui xuống, người của cả phụ bị tách ra, thiếu nữ kia thấy không tốt thì bỗng nhiên lên tiếng: “Phu nhân!”
Sở Du dừng bước chân lại, giọng nói của thiếu nữ kia thê lương: “Phu nhân, lòng của chúng ta đối với người có trời đất chứng giám!”
Sở Du không lên tiếng, Liễu Tuyết Dương nhìn sang, Sở Du khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đi xuống đi.”
Sau đó nàng nhìn về phía Vệ Uẩn mang theo ánh mắt sự nghi vấn, nhàn nhạt nói: “Nếu như không đụng chạm vào chuyện lớn, trục xuất khỏi phủ rồi thôi.”
“Nàng biết là ai?” Vệ Uẩn khẳng định mà lên tiếng, Sở Du gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta biết.”
Nói xong, nàng hành lễ với Liễu Tuyết Dương rồi lui xuống.
Chờ Sở Du lui ra ngoài, Liễu Tuyết Dương sốt ruột mở miệng: “Tiểu Thất, con rốt cuộc là làm gì vậy? Là có gian tế trà trộn vào sao?”
“Mẫu thân,” Tiểu Thất xoay người, đỡ Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vào trong nói.”
Liễu Tuyết Dương có chút thấp thỏm, Vệ Uẩn đỡ Liễu Tuyết Dương vào phòng ngồi, cho hạ nhân lui ra rồi bình tĩnh nói: “Nghe người khác nói, mẫu thân muốn tìm một thê tử cho con.”
“Bây giờ con cũng đã hai mươi rồi,” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Sớm nên thành hôn rồi. Còn kéo dài nữa thì sợ là sẽ làm trò cười cho người khác.”
“Tại sao lại là Ngụy Thanh Bình?”
“Ban đầu quả thật Yên Hồng nói với ta, nhưng mặc kệ nói thế nào thì Yên Hồng thật sự có đạo lý,” Liễu Tuyết Dương xoắn khăn, thấp thỏm nói: “Ta cũng đã gặp qua Thanh Bình Quận chúa, thật sự là người tốt, ta vô cùng thích…”
“Con không thích.”
Vệ Uẩn lạnh nhạt mở miệng, Liễu Tuyết Dương hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nói: “Ta nghe nói năm đó nàng ấy cứu con…”
“Nàng ta không chỉ cứu con, lấy ấy chính là cứu hai người, con, còn có Tần tướng quân Tần Thời Nguyệt.”
Phụ thân của Tần Thời Nguyệt và Vệ gia là quan hệ nhiều đời, trước kia hắn ta mất cha mất mẹ, sau đó được gửi nuôi ở Vệ gia, từ nhỏ đã được xem như là công tử mà bồi dưỡng lớn lên, bây giờ chính là gia thần của Vệ gia, là thủ hạ đắc lực nhất của Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương biết người này, bà có chút mê man nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Tần Thời Nguyệt…”
“Năm đó quận chúa đến Thiên Sơn, cứu con là thuận tiện, người nàng ta muốn cứu chính là Thời Nguyệt.”
Lời này khiến cho Liễu Tuyết Dương mở to hai mắt, Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Thân phận của Thời Nguyệt thấp, Ngụy vương sẽ không cho phép, cho nên đối với bên ngoài vẫn luôn xưng là lui tới với con. Thật ra người Quận chúa xem trọng là Thời Nguyệt.”
“Nhưng thân phận của Thời Nguyệt…” Liễu Tuyết Dương nhíu mày, hơi có chút lo lắng. Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Bất kể bọn họ có thân phận như thế nào, Thời Nguyệt là huynh đệ tốt nhất của con, con đều sẽ vì hắn mà nghĩ cách. Chuyện con và Thanh Bình quận chúa, mong rằng mẫu thân đừng nhúng tay lung tung, để tránh cho con và Thời Nguyệt sinh ra hiểu lầm. Bây giờ chuyện gì ở trước mắt, con nghĩ mẫu thân hẳn là hiểu rõ.”
“Nhưng mà,” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt nói: “Cho dù không phải là Thanh Bình Quận chúa thì dù sao con cũng nên vừa ý một cô nương, con đã hai mươi rồi, bây giờ chưa thành hôn, cũng không có con nối dõi, nếu như con xảy ra chuyện gì…”
Liễu Tuyết Dương đỏ mắt: “Ta chỉ có hai đứa con là con và A Quân, A Quân không để lại cái gì cả, nếu con có chuyện bất trắc…”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ thở dài một tiếng, hắn đi lên phía trước, quỳ gối trước người Liễu Tuyết Dương, nắm chặt đôi tay được giữ gìn thỏa đáng của bà, rũ mắt nói: “Mẫu thân, con đã có cô nương mà mình yêu mến.”
Liễu Tuyết Dương ngẩn ngơ, giống như không phản ứng được, một lát sau, bà mới nói: “Là ai? Ta đi cầu hôn cho con.”
“Hiện tại con không cưới được nàng,” Vệ Uẩn nở nụ cười khổ: “Nàng vẫn không nguyện ý gả cho con, chờ sau này nàng bằng lòng gả cho con rồi, người lại đi cầu hôn.”
“Vậy ít nhất con hãy nói cho ta biết là ai trước đi?” Liễu Tuyết Dương có chút lo lắng: “Ta nhìn thay con…”
“Không cần nhìn,” Vệ Uẩn cười nhẹ, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Nàng là cô nương vô cùng tốt, người nhất định sẽ thích.”
Liễu Tuyết Dương nhìn vẻ mặt của Vệ Uẩn, trong mắt bà mang theo một chút ấm áp: “Chắc chắn là con rất thích nàng ấy nhỉ?”
“Rất thích,” Vệ Uẩn giương mắt, giống như người thiếu niên, hắn chân thành nói: “Đời con chỉ muốn cưới một cô nương này.”
“Tiểu Thất nhà ta, quả nhiên là trưởng thành rồi,” Liễu Tuyết Dương cười nhẹ: “Đều đã có cô nương mình yêu mến rồi. Con không nói cho ta biết cô nương kia là ai, dù sao cũng nên nói cho ta biết cô nương kia có dáng vẻ gì chứ?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Con không biết nói về nàng ấy như thế nào.”
“Nhưng mà,” Hắn ngẩng đầu, nói đến nghiêm túc: “Nàng ấy thật sự, vô cùng vô cùng tốt.”
Liễu Tuyết Dương bị hắn chọc cười, bà giơ ngón tay lên chọc vào trán hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Con đó…”
Liễu Tuyết Dương kéo hắn, lại nói về Sở Du một lúc, Vệ Uẩn không chịu nói cô nương kia là ai, hai người liền thương lượng, chờ nàng ấy đồng ý, Liễu Tuyết Dương phải tới cửa cầu hôn như thế nào, sinh lễ phải có quy cách như thế nào, nghi thức phải như thế nào.
Nói hồi lâu, Liễu Tuyết Dương thở dài nói: “Đến lúc đó, cũng không biết là đại tẩu của con có còn ở Vệ phủ nữa hay không. Tuổi tác của nó cũng lớn, người mà con nhìn thay nó, có tin tức không?”
“Có.” Vệ Uẩn cụp mắt, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Người đó rất thích tẩu ấy, chờ chuyện chúng ta bên này xong rồi, hắn sẽ đi cưới tẩu ấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Đời này đại tẩu con quá khổ rồi. Hy vọng người kia yêu thương nó thật tốt.”
“Người yên tâm,” Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Người kia sẽ tốt với tẩu tẩu.”
Hai người hàn huyên một lúc, Liễu Tuyết Dương cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Vệ Uẩn thu xếp cho Liễu Tuyết Dương xong thì đi ra khỏi cửa phòng. Gió lạnh kèm theo mưa phả vào mặt, vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm, mở miệng hỏi Vệ Hạ sau lưng: “Đại phu nhân đâu?”
Vệ Hạ hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ở chỗ Cố Sở Sinh.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Lấy dù đến, ta đi đón nàng.”
Sở Du từ rất sớm đã tới chỗ Cố Sở Sinh.
Từ lúc đi ra khỏi viện tử của Vệ Uẩn, nàng liền đi thẳng đến chỗ ở của Cố Sở Sinh, bây giờ đại điển phong vương đã kết thúc, rất nhiều người đã bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, lúc Sở Du đi qua, hạ nhân của Cố Sở Sinh đang thu dọn đồ đạc, hắn lại ngồi trước bàn nhỏ, đang nghiêm túc nấu trà, giống như đã sớm biết Sở Du muốn qua đây.
Sở Du giơ tay lên một cái, tất cả mọi người liền lui xuống dưới, Sở Du ngồi quỳ chân trước người Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đẩy chén trà vừa được rót cho nàng, bình thản nói: “Trời lạnh rồi, uống chén trà ủ ấm thân thể.”
Sở Du không bưng trà, nàng chỉ nói: “Ngươi xếp người vào bên cạnh lão phu nhân làm gì?”
“Nói cứ như Vệ phủ các nàng không xếp người ở Cố phủ vậy.” Cố Sở Sinh cười khẽ, Sở Du mím môi, nói một cách khẳng định: “Là ngươi kích động lão phu nhân để Vệ Uẩn cưới Ngụy Thanh Bình.”
“Không tốt sao?” Cố Sở Sinh giương mắt: “Lời ta nói đều là lời nói thật, có thể nói là chỗ nào cũng suy nghĩ cho Vệ Uẩn. Ngụy vương có quyền thế, Ngụy Thanh Bình có vẻ đẹp, chẳng lẽ không phải là nhân tuyển chính thê tốt nhất cho Vệ Uẩn?”
Sở Du không lên tiếng, nàng cầm chặt chén trà, cảm nhận được nhiệt độ từ chén trà truyền tới. Cố Sở Sinh nhìn cơn mưa thu rơi bên ngoài, hắn ta chậm rãi nói: “Sắp bắt đầu vào mùa đông rồi, Bạch Lĩnh lạnh, không bằng theo ra về Hoa Kinh tránh rét đi?”
Không có người đáp lại, Cố Sở Sinh cũng không thấy ngoài ý muốn, hắn ta bình tĩnh mở miệng: “Thật