Sơn Hà Chẩm

Chương 130:


trước sau

Tiếng nói này của Thẩm Hựu rất lớn, binh sĩ bên cạnh ngẩn người, sau đó một giọng nói vang lên: “Thẩm tướng quân, ta đi theo ngươi!”
 
Theo một tiếng hô to này, tiếp theo đó nghe thấy Thẩm Hựu hô to lên tiếng: “Quân cánh trái nghe lệnh, theo ta vào thành!”
 
Vừa dứt lời, Thẩm Hựu đứng dậy, trở mình lên ngựa, phóng về phía cửa thành, sau khi binh sĩ trên trận do dự một chút thì có người lục tục đi theo Thẩm Hựu, tình hình nhất thời bắt đầu hỗn loạn, Nguyên soái Lý Chiêu ở phía sau rống to lên tiếng: “Quân chạy nên chém! Quân chạy nên chém!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà lúc này trận chiến đã hoàn toàn loạn rồi, ngược lại là sĩ khí của Vệ quân dâng cao, tiếng trống trận vang lên như sấm, Vệ Uẩn trở mình lên ngựa, dẫn binh sĩ đi nghênh chiến truy kích.
 
Hai bên giao nhau, một bên sĩ khí đã tàn, liên tục lui ra phía sau, một bên thì thanh thế như cầu vồng, Lý Chiêu ngồi trên lưng ngựa, cắn răng nói: “Tên cẩu tặc Thẩm Hựu kia, làm hỏng việc lớn của lão phu!”
 
Phó tướng bên cạnh vừa ngăn cản trận tiến công này vừa nói với Lý Chiêu: “Tướng quân, bây giờ đã loạn rồi, rút lui trước đã!”
 
Hai quân giao chiến, cuối cùng chính là sĩ khí, lòng người không đủ, chỉ cần bắt đầu tán loạn, dù có nhiều binh lực hơn đi chăng nữa thì cũng bị chia rẽ. Bây giờ Thẩm Hựu đã đầu hàng, hắn ta mang theo thân binh của mình rời khỏi chiến trường, binh sĩ bỏ chạy liền nhiều hơn, dù cho bây giờ ông ta mang theo hai mươi vạn đại quân, gấp mấy lần Vệ Uẩn nhưng trận này Lý Chiêu cũng không dám tấn công cứng rắn.
 
Lý Chiêu cắn răng, rốt cuộc đưa tay ra hiệu, mang theo binh sĩ rút lui trở về, Vệ Uẩn không đuổi theo nữa, bây giờ trong thành đã có năm vạn lính phòng giữ, Lý Chiêu mang theo hai mươi vạn quân, hắn chỉ cần giữ được thành là đủ rồi.
 
Giống như giao ước của hắn và Cố Sở Sinh, ngoại trừ việc lấy Thanh Châu của Diêu Dũng, tất cả mọi trận chiến, có thể không đánh thì không đánh.
 
Bây giờ Triệu Nguyệt tấn công cho người trong thiên hạ nhìn trận chiến đầu tiên, có thể thắng trận này là đã đủ rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn binh sĩ rút lui ở phía xa xa, Vệ Uẩn thở phào một cái, Sở Du mang theo kiếm đi đến bên cạnh hắn, cười cười nói: “Thắng rồi.”
 
Vệ Uẩn cười theo nàng, sau khi đánh giá nàng một lát thì khen ngợi: “Kiếm pháp rất đẹp.”
 
Binh sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường, tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, Sở Du và Vệ Uẩn cùng nhau trở về, lúc về đến phủ thì đã bận bịu vô cùng, khắp nơi đều là người bị thương, Ngụy Thanh Bình đã mang theo đại phu đi xem bệnh. Sau khi Sở Du và Vệ Uẩn tắm rửa thay quần áo xong thì đi đến phòng của Thẩm Hựu.
 
Thẩm Hựu nằm trên giường, miệng vết thương của hắn ta đã được xử lý hoàn tất, giống như là đã ngủ thiếp đi rồi, hơi thở nặng nề kéo dài.
 
Vương Lam ngồi một bên, vẫn còn chút ngu ngơ, Sở Du và Vệ Uẩn đi vào, nàng ấy vẫn còn ngây ngốc, Vệ Uẩn đi đến trước mặt Vương Lam, hắn có chút lo lắng nói: “Lục tẩu?”

 
Vương Lam bỗng chốc lấy lại tinh thần, đứng lên hành lễ với Vệ Uẩn.
 
Sở Du tiến lên đỡ lấy nàng ấy, sau khi đánh giá một lát thì có chút lo lắng nói: “Không bị thương chứ?”
 
Vương Lam lắc đầu, Sở Du đỡ nàng ấy ngồi xuống, cười nói: “Chắc là cũng bị dọa sợ rồi.”
 
Vương Lam thở dài: “Quả thật là cũng bị dọa sợ rồi.”
 
Sở Du rót trà cho Vương Lam: “Tình hình của Thẩm tướng quân thế nào rồi?”
 
“Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi, nhưng Quận chúa nói không có việc gì lớn, bảo ta yên tâm.”
 
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn đứng trước giường nhìn Thẩm Hựu một lát, sau khi xác nhận Thẩm Hựu không sao thì quay đầu, nhìn về phía Vương Lam nói: “Lời tẩu tẩu nói trên chiến trường, là thật?”
 
Vương Lam ngẩn người, nàng ấy không lên tiếng, Vệ Uẩn nhíu mày: “Ta hy vọng tẩu tẩu khuyên đầu hàng, nhưng cũng không hy vọng tẩu tẩu lấy hạnh phúc cả đời của mình ra để đổi…”
 
Lời còn chưa dứt, trong mắt Vương Lam đã tràn đầy nước mắt, Vệ Uẩn ngẩn người, Sở Du dịu dàng nói: “Vương gia đi nghỉ ngơi trước đi, ta ở bên cạnh A Lam.”
 
Vệ Uẩn im lặng một lát, rốt cuộc nói: “Là ta lỗ mãng, nếu ta có gì nói không đúng, mong Lục tẩu thứ lỗi.”
 
Nói xong, Vệ Uẩn chắp tay hành lễ rồi rời đi trước.
 
Sở Du ngồi bên cạnh Vương Lam, tự mình bưng trà, nàng khẽ cười lên: “Thật ra ta không rõ, tỷ và A Thuần, một người hai người sao lại xoắn xuýt như vậy?”
 
Vương Lam mím môi không nói, Sở Du giương mắt nhìn nàng ấy: “Tỷ thích hắn chứ?”
 
Vương Lam cũng không lên tiếng, Sở Du cầm tay nàng ấy, dịu dàng lên tiếng: “Đến cùng là tỷ nghĩ như thế nào, nhiều ít gì cũng nói ngọn nguồn với ta chứ?”
 
“Ta cũng không biết…” Nước mắt của Vương Lam nhẹ nhàng không ngừng rơi xuống: “Muội hỏi ta, ta cũng không biết. Ta thích hắn là thật, nhưng cái chết năm đó của A Vinh ít nhiều có liên quan đến hắn. Nếu như hắn là người xấu, năm đó hắn chính là cố ý làm chuyện này, như vậy còn tốt, ta liền dùng một kiếm đâm chết hắn là được rồi. Nhưng hắn lại là người không biết rõ tình hình, nhiều người như vậy chết đi, bao nhiêu năm đó, hắn làm sao mà sống tốt được?”
 

Vương Lam nói, dùng lực cầm tay Sở Du: “Năm năm ta chưa từng gặp hắn một lần, không nói với hắn lấy một câu. Có đôi khi ta nghĩ, ta đã làm sai điều gì, A Vinh đi rồi, người ta thích lại cứ như vậy, đây rốt cuộc là đang phạt ta hay là phạt hắn? Thích thì không thể thích, buông thì khó mà buông, bây giờ ta thấy hắn suýt chút nữa chết trước mặt ta, ta cảm thấy mọi người cùng nhau chết đi thôi.”
 
“Vậy tỷ,” Sở Du sờ chén trà, chậm rãi nói: “Bây giờ dự định thế nào đây?”
 
“Có dự định gì chứ?” Vương Lam cười khổ: “Lời đã nói ra, gả thì gả thôi.”
 
Giọng nói Vương Lam dần dần bình tĩnh trở lại: “Gả rồi, có thể chết ít đi mấy người thì chết ít đi mấy người đi.”
 
“Tỷ gả đi rồi thì có vui không?”
 
Lần này Vương Lam không lên tiếng, sau một hồi, nàng ấy cười một cách khó khăn: “Ta đã không muốn nghĩ xem có vui hay không, mạng của ta chính là như vậy,” Nói xong, nàng ấy thấp giọng: “Chính là như vậy, tùy hắn đi, tùy ông trời đi.”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng không có cách nào mở miệng được. Nàng không phải là người trong cuộc, không có cách nào nhìn thoáng, nhìn thấu được.
 
Sau một hồi, nàng vỗ vỗ tay Vương Lam, dịu dàng nói: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
 
Vương Lam đáp lời rồi đứng dậy trở về phòng mình.
 
Mà trên giường, đôi mắt Thẩm Hựu giật giật, nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống.
 
Sở Du nghe ra sự thay đổi trong tiếng hít thở của Thẩm Hựu, nàng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Con người cả đời hoặc nhiều hoặc ít đều phạm sai lầm, có vài người có thể quay đầu lại, có vài người thì không. Thẩm Hựu, lỗi của ngươi không đến mức lấy cái chết để đền bù, càng không đến mức không thể quay đầu.”

Nàng than nhẹ lên tiếng: “Nếu không có Triệu Nguyệt thì ngươi lại có lỗi gì?”
 
Thẩm Hựu không lên tiếng, cổ họng hắn ta nghẹn ngào, Sở Du buông chén trà xuống, để lại một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.” rồi đi ra hành lang.
 
Ra đến hành lang, chuyển qua chỗ rẽ, Sở Du vừa về phòng trông thấy Vệ Uẩn ở trong phòng phê văn thư đợi nàng.
 
Bây giờ không ở Bạch Lĩnh, Vệ Uẩn sắp xếp thân binh trong phòng, không cần kiêng kỵ Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn giống như đã thành thân, trực tiếp ở lại chỗ của Sở Du.
 
Lúc Sở Du vào phòng, Vệ Uẩn đang xem tin tức mà các nơi khác gửi tới, nghe thấy Sở Du đi vào, hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ Bắc Địch lại có hành động khác thường, ta sợ dồn ép Triệu Nguyệt đến nóng nảy, hắn sẽ đi liên thủ với hai huynh đệ Tô gia kia.”
 

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, vẫy tay với Sở Du: “Tới đây ta ôm một lúc.”
 
Sở Du cười đi đến trước người, Vệ Uẩn dùng một tay ôm nàng, cùng nàng xem văn thư, hắn thấp giọng nói: “Lục tẩu nghĩ như thế nào, ta không hiểu rõ lắm.”
 
“Dù sao thì năm đó tin tức cũng là do Thẩm Hựu truyền đi.”
 
Vệ Uẩn khẽ thở dài: “Thẩm Hựu ở vị trí của bản thân đã làm đến mức tốt nhất mà hắn có thể làm, là Triệu Nguyệt bán hắn, tội lỗi của hắn… vốn cũng không quá mức. Cho dù có tội thì tất cả hành động cử chỉ của hắn trong năm năm này cũng đã đủ rồi.”
 
“Chàng ngược lại là rộng lòng.”
 
“Ta không giận cá chém thớt.” Giọng nói Vệ Uẩn bình thản: “Oan có đầu nợ có chủ, mặc dù trong lòng ta cũng không thích nhưng ta không thể dựa vào việc thích hay ghét để làm việc. Tuy Thẩm Hựu thất trách nhưng cuối cùng cũng bị người ta hại. Hắn ta vốn có lòng đền ơn nước, một thân dốc sức đến nay, lại bị người ta mưu hại, tràn ngập khát vọng trở nên vô ích, ngược lại trở thành tội nhân, áy náy nhiều năm như vậy… ta buông được.”
 
“Có điều con người vốn không giống nhau,” Vệ Uẩn đặt cằm trên người Sở Du, bình tĩnh nói: “Cũng không bắt buộc. Lục tẩu không buông được, hôn sự này… ta lại nói chuyện với Thẩm Hựu một chút vậy.”
 
Sở Du gật đầu rồi cũng không nhiều lời nữa.
 
Bây giờ thắng trận mở đầu rồi, tin tức nhanh chóng truyền đến các nơi, Triệu Nguyệt nhận được tin tức, xem chiến báo, vẻ mặt hắn ta u ám.
 
“Thẩm Hựu đầu hàng?”
 
Hắn ta siết quả đấm: “Trẫm đối với hắn như thế, hắn đối với trẫm như vậy?!”
 
“Bệ hạ,” Giọng nói Tạ Thượng thư bình thản: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện Thẩm Hựu đầu hàng hay không mà là nên nghĩ xem bước tiếp theo làm thế nào.”
 
Bây giờ trận đầu tiên đã thua rồi, không bắt được Vệ Uẩn, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ nhao nhao học theo, lại có thể làm thế nào?
 
Lời này Triệu Nguyệt hỏi trong lòng, Cố Sở Sinh ở bên cạnh khép hai tay trong tay áo, lẳng lặng nghe. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, giọng nói lạnh lùng: “Cố ái khanh thấy thế nào?”
 
Cố Sở Sinh nghe thấy câu hỏi thì giương mắt nói: “Bây giờ đánh Vệ Uẩn còn ý nghĩa gì không?”
 
Triệu Nguyệt hiểu rõ ý của Cố Sở Sinh, giọng nói hắn ta lạnh lùng: “Nói tiếp.”
 
“Thiên hạ chỉ nhìn trận chiến đầu tiên, trận đầu đã thua, sĩ khí trong thiên hạ đại chấn, cho dù sau này thắng thì mọi người cũng biết là triều đình sẽ thua. Bây giờ gần trăm nơi phát động, tuy bệ hạ có đại quân nhưng khó mà bình định được cục diện trăm vương này.”
 
“Nói hết đi, ít nói nhảm!” Tạ Thượng thư gầm thét lên tiếng: “Bây giờ cục diện bất lợi, còn cần ngươi nói?”
 

“Cho nên,” Giọng nói Cố Sở Sinh bình thản: “So với việc đánh thì chi bằng lui giữ tự vệ trước, bây giờ trong tay bệ hạ nắm trọng binh, chư hầu không dám tới xâm phạm, lúc này triều đình sẽ không cho tiền tuyến một đồng nào, lương thảo quân bị tất cả đều tự gánh vác. Có nhiều chỗ sản xuất nhiều lương thực, có nhiều chỗ binh sĩ hung hãn lại sản xuất ít lương thực, một khi không có bạc, không cần chúng ta ra tay, tự có tranh chấp, chúng ta cần gì cứng rắn đánh với bọn chúng chứ?”
 
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người im lặng, Cố Sở Sinh đi đến trước bàn cát, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta có binh có lương thực, nếu như đây là thời Xuân Thu Chiến Quốc, chúng ta chính là Đại Tần, nếu như các chư hầu khác không có ý tung hoành ngang dọc, chúng ta châm ngòi khắp nơi, nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chờ thời cơ phù hợp, lại đánh tan từng nơi một, ưu thế của cục diện đều ở chỗ bệ hạ, không biết chư vị có gì lo lắng?”
 
“Ái khanh nói đúng.” Nghe thấy lời của Cố Sở Sinh, Triệu Nguyệt cao hứng trở lại, Tạ Thượng thư có chút lo lắng nói: “Nếu như bọn chúng hợp lại với nhau thì sao?”
 
Cố Sở Sinh cười khẽ: “Tạ Thượng thư cho rằng, thuật tung hoành vì sao không được?”
 
Tạ Thượng thư ngẩn người, thấy Cố Sở Sinh đưa tay chỉ vào vị trí tim mình: “Lòng người.”
 
“Ngàn năm trăng sáng không thay đổi, lòng người lại đổi thay? Tạ Thượng thư lo nhiều rồi.”
 
Giọng nói Cố Sở Sinh bình thản, người ở đây đều yên lòng, Triệu Nguyệt đang muốn mở miệng khen ngợi lại cảm thấy mắt tối sầm lại, Trương Huy bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn ta, lo lắng nói: “Bệ hạ! Mau gọi thái y!”
 
Sự đau đớn bén nhọn chỉ thoáng qua một cái, trước mắt Triệu Nguyệt lại sáng lên, Cố Sở Sinh đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh: “Bệ hạ quá mệt nhọc rồi.”
 
Triệu Nguyệt thở dài, hắn ta giơ tay lên, nắm chặt tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Sở Sinh, may mà ngươi và Thẩm Hựu khác nhau.”
 
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn hắn ta.
 
“Bệ hạ nói không sai,” Hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Ta và Thẩm Hựu khác nhau.”
 
Hắn và Thẩm Hựu cả đời đều không rõ mình đang làm gì kia, hoàn toàn khác nhau.
 
Nói xong, hắn rũ mắt xuống: “Ta vẫn chờ bệ hạ đánh bại Vệ Uẩn, tứ hôn cho ta và Đại phu nhân.”
 
Lời này dùng để trấn an Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nghe thấy lời này, trong lòng vốn có mấy phần lo nghĩ lập tức buông xuống, hắn ta vỗ vỗ tay Cố Sở Sinh, chân thành nói: “Đa tạ ngươi, Sở Sinh.”
 
Lông mi Cố Sở Sinh khẽ run lên.
 
Hắn thấp giọng mở miệng: “Bệ hạ không cần nói cảm ơn với ta.”
 
Bởi vì đợi đến sau này, ngươi sẽ không muốn cảm ơn.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện