Cuối mùa đông năm Nguyên Hà thứ năm, Thanh Châu xảy ra đại chấn. Bạch Châu và Lạc Châu đều cảm thấy chấn động. Ba nhà Vệ Tống Sở cùng nhau gửi "Trưng lương thư" hướng thiên hạ xin lương thực cứu giúp thiên tai. Phái Bắc Phượng tướng quân Sở Du dẫn đầu chinh phạt những người chống cự giao nộp lương thực. Trong vòng nửa tháng Sở Du đã tiêu diệt ba gia tộc Hoài Dương Hầu Dịch, Tân Thành Giang Vĩnh, Lạc Thủy Trần Hoài, thiên hạ đều kinh hãi. Sau đó không có ai dám từ chối giao lương thực. Cùng lúc đó, Vệ Uẩn phát binh Thanh Châu, lấy Thanh Nam và Thanh Bắc; Sở Lâm Dương lấy Lâm Ấp của Tạ gia, Tống Thế Lan chiếm Tam thành của Vương gia.
Mùa đông năm đó rất lạnh, địa chấn và giá lạnh hai bút cùng vẽ*, làm cho tình hình thiên tai ở Thanh Châu càng thêm trầm trọng. Cũng may mà không thiếu lương thực nhiều, Thanh Châu cuối cùng cũng ổn định.
*Hai bút cùng vẽ: diễn tả hai việc đến cùng một lúc, tiến hành cùng một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào ngày Thanh Châu ổn định, sổ con được đưa đến Hoa Kinh. Triệu Nguyệt ngồi trong thư phòng để thái y chẩn bệnh.
Gần đây hắn luôn cảm thấy mệt mỏi. Hắn là một người cẩn thận, cho nên đã triệu rất nhiều thái y đến đây chẩn bệnh.
Trương Huy đứng bên cạnh đọc cho hắn nghe sổ con được gửi từ Thanh Châu đến, cuối cùng nói: "Hôm nay cứu tế cho Thanh Châu, danh vọng của mấy người Vệ Uẩn trong dân gian ngày càng cao. Bọn họ và thiên hạ cần lương thực, bên mình đưa ra không được bao nhiêu. Bệ hạ, người xem bên phía chúng ta có nên truyền ra, nếu ai đưa lương thực cho bọn họ, chúng ta sẽ đánh kẻ đó?"
Mấy người Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương đều là những cục xương khó gặm, đánh diệt những gia tộc nhỏ cũng không sao.
Triệu Nguyệt xoa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, nói: "Cố Sở Sinh có định trở về hay không?"
"Diêu tướng quân không nói."
Triệu Nguyệt cúi đầu ừ một tiếng, sau đó nói: "Dù sao Thanh Châu cũng là địa phương của Diêu Dũng. Nếu làm cho Thanh Châu rối tung lên, rắc rối cuối cùng cũng thuộc về Diêu Dũng. Mọi việc đều không nên làm quá đoạn tuyệt. Bọn họ muốn cứu tế thì cứ để cho bọn họ làm. Có điều hãy biết bố cáo thiên hạ nói Vệ Uẩn cướp lương thực mà chúng ta dùng để cứu tế thiên tai, lại cho người đi mắng hắn một trận."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy vậy, Trương Huy ngẩn người, sau đó phản ứng kịp.
Xét cho cùng, Triệu Nguyệt là triều đình, Thanh Châu gặp nạn, lẽ ra triều đình phải ra tay cứu tế đầu tiên. Nhưng mà hiện tại triều đình vẫn không phân phát lương thực, Vệ Uẩn lại là người đến cứu tế thiên tai. Nếu chuyện này thực sự truyền ra, bách tính sẽ không còn tin vào triều đình nữa.
Bây giờ bọn họ trả đũa, nói Vệ Uẩn cướp lương thực cứu tế thiên tai, một mặt có thể cho bách tính nhìn thấy triều đình cũng cứu giúp bách tính, mặt khác nói rõ hành vi cứu tế thiên tai của Vệ Uẩn chỉ là làm dáng.
Trương Huy hiểu ý Triệu Nguyệt, cười nói: "Bệ hạ thật cao minh."
Triệu Nguyệt không nói gì, cảm thấy đầu mình rất đau, liền nói: "Lúc nãy ngươi nói nơi nào của Bạch Châu có ôn dịch?"
"Đổng gia thôn bên cạnh Thanh Châu. Ôn dịch này lây rất nhanh. Hiện tại có mấy ngôi làng bên cạnh Thanh Châu đều xuất hiện dịch bệnh. Diêu tướng quân đang xử lý."
"Mang bản đồ đến cho ta."
Triệu Nguyệt mở mắt, có chút mệt mỏi. Trương Huy đi lấy bản đồ, chỉ vào cho Triệu Nguyệt xem: "Bệ hạ người xem, chính là chỗ này."
Triệu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Đổng gia thôn một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: "Hình như nó ở bên cạnh Nam Giang."
Nam Giang là một con sông dài chảy qua Bạch Châu và Hoa Châu. Nó bắt nguồn từ Bạch Châu, đến Hoa Châu rồi đổ ra biển, có thể coi đây là con sông huyết mạch của Hoa Châu.
Trương Huy không hiểu ý tứ của Triệu Nguyệt, chỉ nói: "Đúng vậy, Giang Bạch Thành ở ngay bên cạnh nó."
Nghe xong lời này, Triệu Nguyệt trầm mặc không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Bạch Thành. Rất lâu sau, đột nhiên nói: "Lập tức điều quân đến hỗ trợ Diêu Dũng, bất kể hậu quả gì, phải chiếm lấy Giang Bạch Thành!"
"Bệ hạ?"
Trương Huy không hiểu ý của Trương Nguyệt. Giang Bạch không phải là yếu địa, lại không có vật liệu đặc thù. Hắn ta hoàn toàn không thể hiểu tại sao Triệu Nguyệt phải muốn lấy Giang Bạch.
"Mặt khác điều từ Yến Châu hai vạn quân." Triệu Nguyệt gõ vào tay vịn, tiếp tục nói: "Đi vòng qua Ngưu Thành, trực tiếp áp sát Bạch Lĩnh."
“Bệ hạ.” Trương Huy nhíu mày: “Nếu người không đánh Ngưu Thành, trực tiếp đánh Bạch Lĩnh, đến lúc đó Vệ Uẩn dẫn binh trở về, hợp lực với binh mã của Ngưu Thành đánh gọng kìm Bạch Lĩnh, sợ là không thích hợp."
"Sau khi đánh hạ Bạch Lĩnh thì đừng lưu lại." Triệu Nguyệt xoa đầu: "Mang người nhà của Vệ Uẩn đi."
Nghe vậy, Trương Huy đã hiểu ra.
Vị hoàng đế này không phải là người có tài năng quân sự, nhưng lại là người có thủ đoạn âm ngoan. Chưa bao giờ tranh một thành bởi vì thành đó là vị trí quân sự quan trọng, hắn có thể thu được vật tư gì từ thành đó, mà chỉ là bởi vì nơi đó có người là chủ tướng của đối phương quan tâm.
Năm đó hắn khiến cho Bắc Địch thắng Vệ gia ở Bạch Đế cốc, chính là lợi dụng sự nhu nhược của Diêu Dũng và sự liêm chính của Vệ gia.
Trương Huy lĩnh mệnh rồi đi an bài.
Sau khi Trương Huy đi ra ngoài, Triệu Nguyệt mở mắt ra, nhìn thái y đang quỳ trên mặt đất bắt mạch cho mình: "Cao thái y, thế nào?"
"Bệ hạ..." Cao thái y có chút lo lắng nói: "Đại khái là bởi vì người quá mức ưu tư..."
"Dạo gần đây ta luôn cảm thấy mệt mỏi."
"Người quả thực là quá mức mệt mỏi."
Triệu Nguyệt im lặng một lúc, cuối cùng cũng đứng dậy đi đến cung của trưởng công chúa.
Lúc hắn đến, trưởng công chúa cả đang chỉ huy mọi người đào đất dưới cây mai.
Mấy ngày nay hoa mai rơi xuống rất nhiều, chỉ còn lại một ít đóa hoa lẻ loi trong rừng mai. Hắn đứng từ xa nhìn trưởng công chúa, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh chỉ huy thái giám đào đất, sau đó đặt mấy vò rượu vào.
Triệu Nguyệt vẫn không đi đến, chờ trưởng công chúa chôn mấy vò rượu xong, người bên cạnh mới đi đến nhắc nhở trưởng công chúa: "Nương nương, bệ hạ ở bên kia."
Trưởng công chúa ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Nguyệt đang đứng bên gốc cây. Thấy nàng đã nhìn thấy mình, Triệu Nguyệt mới bước đến gần nàng, giúp nàng sửa sang lại quần áo, dịu dàng nói: "Làm gì vậy?"
“Chôn mấy vò rượu.” Trưởng công chúa cười: “Chờ mùa đông năm sau chúng ta có thể đào lên uống."
Triệu Nguyệt nắm lấy bàn tay nàng. Tay nàng vào mùa đông là đông cứng lại như băng, Triệu Nguyệt bọc lấy tay nàng, cười nói: "Năm sau hài tử đã biết nói chuyện. Ta uống rượu cùng với nàng."
Trưởng công chúa cười không nói gì. Triệu Nguyệt dẫn nàng vào cung, mệt mỏi nói: "Thiên hạ ngày nay hỗn loạn. Vệ Uẩn, Tống Thế Lan, Sở Lâm Dương... Không có người nào khiến cho ta bớt lo."
Hắn mang trưởng công chúa vào trong phòng ngồi xuống, sai người mang nước nóng đến, tự tay mình vắt khăn lau cho nàng, rồi nói nhỏ: "Nhưng nàng đừng lo lắng quá. Ta sẽ thu thập tất cả. Đợi hài tử của chúng ta trưởng thành... " Triệu Nguyệt ngẩng đầu cười nhìn nàng: "Ta sẽ đưa cho hắn ngai vàng ổn định vững vàng nhất."
“Nàng sẽ là hoàng hậu, sau đó là thái hậu.” Triệu Nguyệt đưa tay lên vén tóc cho nàng, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc: “Cả đời này nàng sẽ luôn là nữ nhân tôn quý nhất, sẽ không phải chịu một chút thiệt thòi nào. "
Nghe vậy, trái tim của trưởng công chúa khẽ run lên, nàng nhìn xuống tay mình, thật lâu sau, cuối cùng mới trầm giọng đáp: "Ừ."
"Điện hạ." Hắn nhẹ tựa vào vai nàng, giống như trước đây ở phủ công chúa, ỷ lại vào nàng: "Ta làm cái gì, cũng là vì nàng và hài tử, nàng đừng trách ta."
Trưởng công chúa không nói gì. Nàng cảm nhận được độ ấm nơi vai mình. Gần đây tinh thần của hắn càng ngày càng không tốt, thỉnh thoảng bị mờ mắt hoa mắt.
Nàng biết tại sao. Nàng cảm nhận được sự suy yếu của hắn, cũng như ý thức rõ ràng được tính mạng của hắn đang dần bị xói mòn. Nàng ít khi mang theo sự khoan dung, nàng nắm tay hắn, chậm rãi nói: "A Nguyệt, con người cả đời đều coi trọng phúc phận, chàng có thể tích đức cho ta và hài tử."
Triệu Nguyệt dựa vào nàng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nàng đừng lo lắng."
Hắn ôm nàng, cúi đầu nở nụ cười: "Ta xuống địa ngục, nàng và hài tử sẽ được sống thật tốt."
"A Nguyệt..." Trưởng công chúa nắm tay hắn thật chặt: "Cần gì phải..."
"Xuân Hoa!" Triệu Nguyệt cảm nhận được sự lo lắng của nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn công chúa, trong mắt chua xót: "Có một vài con đường ta đi rồi thì không thể quay lại được. Vệ Uẩn sẽ không bỏ qua cho ta, nàng hiểu không?"
Trưởng công chúa ngây người nhìn hắn, Triệu Nguyệt đè nén tâm tình, khó nhọc nói: "Từ giây phút ta bức tử Vệ gia để báo thù, ta đã không thể quay đầu lại được nữa rồi."
"Giữa ta và Vệ Uẩn..." Triệu Nguyệt chậm rãi bình tĩnh lại: "Phải có một người chết. Có điều nàng đừng quá lo lắng." Hắn nắm tay nàng, chắc chắn nói: "Người đó sẽ không phải là ta."
Lúc mệnh lệnh của Triệu Nguyệt được truyền xuống, Vệ Uẩn vừa mới chiếm được Thanh Nam. Trước tiên trở về Bạch Lĩnh. an bài thu xếp công việc một phen, lại liên lạc với Thẩm Hựu, chuẩn bị liên thủ tấn công Du Thủy. Một khi hạ được Du Thủy, san bằng Thanh Châu chỉ là trong tầm tay.
Lúc này, Sở Du vừa mới đến Nguyên Thành. Sau khi tin