"Ta mang theo Hắc Kiếm, ra cửa muốn ám sát Triệu Linh, vòng nửa ngày, cũng không tìm được chỗ." Ngữ khí Giới Khuê thực bình đạm, "Lúc khai chiến nghe thấy có người kích trống, ta phỏng đoán quá nửa là ngươi, liền lại đây tìm ngươi ôn chuyện, không nghĩ tới, vừa lúc đụng phải."
"Ngươi nên chấp hành nhiệm vụ của ngươi mới phải," Khương Hằng được lợi khoe mẽ mà nói, "Người không đi ám sát, lại lười biếng, còn ra thể thống gì?"
Giới Khuê nói: "Thành Lạc Nhạn phá, tông miếu bị hủy, bảy cái đỉnh sẽ bị đoạt, ngay cả bài vị của cha ngươi cũng sẽ bị thiêu hủy, báo thù cái gì? Giết tới giết lui, dùng tánh mạng của người khắp thiên hạ, cũng đổi không được tính mạng của một người."
"Nói cũng đúng." Khương Hằng nỗ lực mỉm cười nói, "Không nghĩ tới ở trong lòng ngươi, tánh mạng ta còn để so được với người khắp thiên hạ, thật sự thụ sủng nhược kinh."
Hắn biết Giới Khuê vốn nên nghe lệnh tiến đến ám sát Thái Tử Linh, lại mặc kệ thống soái quân địch, ngược lại tới tìm mình, trong lúc nước mất nhà tan, từ bỏ cơ hội duy nhất xoay chuyển chiến cuộc, hành động này không khác gì phản bội đất nước.
"Đó gọi là tu từ," Giới Khuê nói, "Khoa trương mà thôi, hiểu hay không?"
Khương Hằng dở khóc dở cười, Giới Khuê thuận miệng nói: "Thôi, quá xấu hổ, ngược lại là ca ngươi......!Đối với y tốt chút.
Ca ngươi mới là người muốn nổi điên tàn sát sạch sẽ người trong thiên hạ kia, nếu ngươi không tỉnh lại......!Nước Trịnh có bao nhiêu vạn người tới?"
"Hơn 1400 vạn đi." Khương Hằng thuận miệng nói.
"Hơn một ngàn vạn người, có thể đến độ phải tuẫn táng theo ngươi." Giới Khuê nói.
"Cũng không phải ta muốn bị ám sát." Khương Hằng ở trong lòng thở dài, hỏi, "Thái Tử đâu? Ung Vương đâu? Thái Hậu đâu? Những người khác thế nào?"
"Thái Tử vốn dĩ bị tiễn đi," Giới Khuê nói, "Tiểu tử kia căn bản không tính toán đi, mới ra khỏi thành liền giết trở về, bảo vệ cho tông miếu, đáng tiếc rớt cái lỗ tai, không biết bị lạnh rớt hay là bị cắt đi, trời giá rét đóng băng, tìm nửa ngày không tìm thấy."
Khương Hằng nghe Giới Khuê nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy, liền có thể tưởng tượng được lúc ấy nhất định vô cùng thảm thiết.
"Bốn vị vương tử, ít nhất người đều an toàn không có việc gì, ngoại trừ Vương tử Ung bị ngươi dọa muốn mất nửa cái mạng," Giới Khuê không chút để ý nói, "Vương tử Phong Nhung, Vương tử Lâm Hồ, Vương tử Để cũng đều còn sống.
Người Lâm Hồ thiệt hại thảm thiết nhất, bọn họ đều đã từng tới xem ngươi, bị từ chối khéo."
"Ung Vương đâu?" Khương Hằng hỏi.
"Ung Vương bị chút thương," Giới Khuê nói, "Đang dưỡng bệnh.
Thái Hậu trúng ba mũi tên, không nặng, chỉ là tuổi đã cao, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Ồ, ngươi hỏi các nàng, sau khi ngươi trở về, ta cũng chưa đi qua điện Đào Hoa, luôn canh giữ ở chỗ này.
Nàng gọi là An Khê, nàng gọi là Y Thủy, nhỏ nhất kia gọi là Minh Văn.
Đều là người của Thái Hậu, không cần hiềm nghi."
Ba nàng Việt Nữ khi Giới Khuê cùng Khương Hằng đang nói chuyện với nhau, trước sau không có chen vào, lúc này Khương Hằng nhìn lại, nữ hài nhỏ nhất kia có chút nhanh nhẹn, cười nói: "Vết thương Thái Hậu không đáng ngại, ngươi đừng lo lắng."
Khương Hằng liền yên tâm, nghĩ đến Thái Tử Lung bị thương, nói: "Đợi ta khỏe chút, sẽ đi xem y."
Giới Khuê sắc xong thuốc, đổ ra bát cho nguội, nói: "Bộ hạ tên Tống Trâu kia của ngươi, phóng hỏa, đốt toàn bộ Ngọc Bích quan, cũng là nhân tài."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng thầm nghĩ Tống Trâu cũng đủ tàn nhẫn, thừa dịp mấy ngày khô ráo không có mưa tuyết, thực hiện kế hoạch hỏa công lúc trước bọn họ định ra, nhân cơ hội truyền lệnh để Võ Anh công chúa phá quan.
"Đoạt lại rồi?" Khương Hằng lại hỏi.
"Đoạt lại rồi." Giới Khuê đáp, "Hai bên trên núi còn đang cháy, Thái Tử Linh cùng Lý Tiêu hội hợp, Tằng Vũ tập hợp quân đội truy kích, đoạt lại Thành Thừa Châu, đem bọn họ đuổi về phía Nam Đồng Quan.
Ngươi quan tâm nhất ắt hẳn cũng là quân báo đi."
"A......!Thật tốt quá," Khương Hằng nói, "Cám ơn trời đất."
Giống như suy đoán trước đó của hắn, chỉ cần mối nguy Lạc Nhạn được giải, nước Ung một khi phát động phản công, Thái Tử Linh liền vô lực lại ở trong lãnh thổ nước Ung tác chiến lâu dài.
Trận chiến này từ lúc bắt đầu đó là hai bên dùng toàn bộ quốc lực cược một canh bạc khổng lồ, bọn họ đánh cuộc thắng, Thái Tử Linh thua cuộc, chỉ có vậy mà thôi.
"Bên ngoài tuyết còn rơi sao?" Khương Hằng hỏi.
"Rơi," Giới Khuê nói, "Tuyết đã rơi liên tục trong ba ngày này, chưa từng dừng."
"Trịnh quân ít nhất phải bị đông chết hơn vạn người." Khương Hằng thở dài.
Thuận theo ý trời, lại còn được thần trợ, Thái Tử Linh một đường từ bên bờ biển núi Đông Lan, được trời xanh hậu ái, cho đến một khắc tường thành Lạc Nhạn sụp xuống kia, nhìn như được trời ưu ái, nắm chắc phần thắng.
Nhưng khi đặt xuống một quân cờ cuối cùng lại bị Khương Hằng cùng Cảnh Thự lật bàn cờ, lúc chật vật chạy trốn là vận khí nhất thời hoàn toàn nghịch chuyển, trời xanh thu hồi toàn bộ ân huệ, ngược lại ngay cả một chút hy vọng cuối cùng, cũng muốn cướp đi từ trong tay Thái Tử Linh.
"Uống trước chút cháo loãng đi, lại uống thuốc." Giới Khuê nhìn chăm chú Khương Hằng, Khương Hằng từ trong mắt y nhìn thấy thần sắc khác với Cảnh Thự, so với Cảnh Thự tự trách, thống khổ cùng không thể chia lìa.
Thì trong mắt Giới Khuê toát ra, lại là cảm giác trách cứ.
Cái loại ánh mắt này, Khương Hằng cũng từng nhìn thấy ở trong mắt Trấp Tông, có khi hắn đi lên điện nghị sự, thấy Trấp Tông khi nhìn về phía con trai ruột của mình, trong mắt liền hiện ra vẻ trách cứ, cùng với Giới Khuê toát ra lúc này, giống nhau như đúc.
Giống như trong lòng đang nói: Ngươi chính là một hài tử nghịch ngợm.
"Đem thuốc, đưa một nửa cho Thái Tử uống, có thể giảm đau." Khương Hằng phát hiện Cảnh Thự đi ra ngoài đã một lúc, sao còn chưa trở về?
"Lo cho bản thân ngươi đi." Giới Khuê nhìn ra tâm tư Khương Hằng, nói, "Mau uống thuốc đi, uống rồi ngủ đi."
Lúc Khương Hằng tỉnh lại vẫn vô cùng suy yếu, cởi bỏ áo trong, Giới Khuê đem thuốc của Lang Hoàng đưa tới đắp lên cho hắn, thảo dược kia vô cùng mát lạnh, chính là tổ truyền linh dược của người Để.
Khương Hằng đổi qua thuốc, uống hết hơn nửa bát cháo loãng, lại uống lên thuốc giảm đau, mơ màng buồn ngủ, nói: "Ta nằm một lát......!Ca ta trở lại hãy gọi ta." Nói nằm xuống, không bao lâu liền ngủ lúc nào không hay.
Trong hoa viên, núi đá bao phủ một tầng tuyết, dưới mặt hồ kết băng, cá bơi qua lại, rong rêu đông cứng thành băng.
"Ta phải đi rồi." Lang Hoàng dừng lại bước chân ở dưới hành lang dài, đối Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự mỏi mệt bất kham, thần trí đã có chút không quá thanh tỉnh, gắng sức lắc đầu, đi đến hành lang hốt một nắm tuyết, đắp ở trên mặt, dùng sức chà lau.
"Nói." Cảnh Thự rất rõ ràng, Lang Hoàng không phải đặc biệt muốn cáo biệt với hắn.
Lang Hoàng ôm kiếm, nhìn về phía tuyết bay lả tả trong hoa viên, trận tuyết này từ sau khi Thái Tử Linh đánh vào thành Lạc Nhạn liền dày đặc, ước chừng đã hạ ba ngày, giống như đang tế những u hồn chết trận trên mảnh đất phương Bắc, vĩnh viễn không được trở về cố thổ.
Lang Hoàng thật lâu không có lên tiếng.
"Đi đâu?" Cảnh Thự lại nói.
"Còn không có nghĩ xong." Lang Hoàng nói, "Sau Thu Trấp Tông nhất định sẽ tính sổ, cần phải rời đi Lạc Nhạn trước khi y khỏi bệnh."
Cảnh Thự: "Y sẽ không, ta đáp ứng các ngươi, sẽ cho người Lâm Hồ một ngôi nhà mới."
Lang Hoàng đáp: "Ta nghe nói, năm tới Thái Tử sẽ thúc đẩy biến pháp, nhưng chuyện có vạn nhất, ta vẫn không tin được người Ung các ngươi."
Cảnh Thự: "Cho nên thế nào? Trước khi đi, muốn đòi lại nợ máu?"
"Đánh không lại ngươi," Lang Hoàng thuận miệng nói, "Tạm thời chỉ có thể để đó.
Chờ đến ngày ngươi già rồi không cầm nổi kiếm nữa, ta sẽ để người Lâm Hồ trẻ tuổi tới giết ngươi, tựa giống như ngươi đánh bại Lý Hoành."
Cảnh Thự cùng Lang Hoàng đứng sừng sững trong gió tuyết chỗ hành lang gấp khúc, trong mắt Cảnh Thự vẫn mang theo tơ máu, trên khuôn mặt một bộ quật cường.
"Phụng bồi tới cùng." Cảnh Thự nhàn nhạt nói.
"Phong Vũ đâu?" Lang Hoàng bỗng nhiên nói, "Đã chết?"
Cảnh Thự nhẹ nhàng mà thổi tiếng huýt sáo, Hải Đông Thanh vỗ cánh, phành phạch bay tới, ngừng ở trên cánh tay hắn.
Chỗ cánh nó băng bó băng vải, lúc trước khi bay qua Ngọc Bích quan, trúng một mũi tên, nhưng Trấp Lăng trị khỏi cho nó, nó ngoan cường chịu đựng, cũng vì Lạc Nhạn mang đến Đại Ung tin tức đoạt lại Ngọc Bích quan, mang tin chiến thắng đi về hướng tân sinh.
Lang Hoàng trở tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào Phong Vũ, Phong Vũ không có trốn tránh.
"Nó còn nhớ rõ ngươi." Cảnh Thự biết Hải Đông Thanh là người Lâm Hồ, hiến cho Vương thất Ung ở thật lâu trước kia.
"Đời này chỉ cần người nó gặp qua," Lang Hoàng nhàn nhạt nói, "Vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ, không chỉ có nhớ rõ y, còn biết con cái y, thậm chí đời sau, nếu nó có thể sống được đủ lâu."
Cảnh Thự nói: "Ngươi có thể lưu lại, thù của ngươi còn chưa có báo đâu.
Ta chờ ngươi khổ luyện công phu."
"Ta không hận ngươi," Lang Hoàng nói, "Ta thật sự không hận ngươi.
Ta biết, ngươi chẳng qua là......!Nói dễ nghe một chút, là một cây đao.
Nói khó nghe chút, là một con chó.
Muốn giết người Lâm Hồ, cũng không phải ngươi, bây giờ đem đầu ngươi cắt bỏ, lại có bao nhiêu ý nghĩa? Không thể lừa mình dối người, xem đây là báo thù.
Đầu sỏ gây tội, là Trấp Tông."
Cảnh Thự không có trả lời, trầm mặc mà nghe, hắn thừa nhận, xác thật như thế.
"Nguyên nhân sở dĩ Trấp Tông nhận nuôi ngươi, nói vậy ngươi đã sớm biết." Lang Hoàng không chút để ý quay đầu, khi xác nhận ở hành lang không có người thứ ba nghe thấy, nói, "Nhưng hôm nay ta gọi ngươi tới, không muốn cùng ngươi thảo luận việc này."
"Ta có một bí mật, là về cha ngươi.
Một ngày nào đó ta sẽ chết, ngày này có lẽ thực mau liền sẽ tới, ta nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là không thể đem bí mật này mang vào phần mộ."
Cảnh Thự: "Cha nào? Cha đã chết, hay cha còn sống?"
Lang Hoàng: "Cha