Nhưng ngay tại lúc này, y rõ ràng mà cảm giác được, chảy xuôi trên người Khương Hằng chính là của máu huynh trưởng mình, cùng y, cùng Trấp Lung cùng chung huyết thống, đó là máu của Trấp gia, lực lượng Trấp gia.
Lực lượng huyết mạch này phảng phất đã xảy ra một sự cộng hưởng nào đó, giống như linh hồn tổ tiên đồng thời xuất hiện ở trong thư phòng, bảo hộ ở phía sau hắn, làm y có chút sợ hãi.
Vì thế, Trấp Tông lại một lần lỡ đánh mất cơ hội tốt.
"Bảo vệ tốt chính bản thân ngài." Khương Hằng thu hồi tay, xác nhận Trấp Tông không có trở ngại, yên tâm.
Lúc này, Trấp Tông ngàn vạn không thể chết được, hắn đã nhìn ra, Thái Tử Lung tuy đã là trữ quân, nhưng còn cần trưởng thành cùng thành lập công lao sự nghiệp.
Chỉ có Trấp Tông còn sống, chiến xe Đại Ung mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
"Cũng bảo vệ tốt chính ngươi." Trấp Tông nhàn nhạt nói.
Khương Hằng khom người cáo lui, Trấp Tông lại bỗng nhiên nói: "Hằng Nhi."
Khương Hằng: "?"
Khi Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình phức tạp trong mắt Trấp Tông, cho dù hắn tự xưng là nhìn rõ lòng người, cũng rất khó hiểu được ý này.
Trấp Tông yên lặng thật lâu, sau một lúc lâu, nói: "Đi thăm cô tổ mẫu ngươi."
"Vâng." Khương Hằng nói.
Ngoài Đào Hoa điện, vài nàng Việt Nữ đang quét tuyết.
Khương Hằng mang theo Giới Khuê đi vào, Khương thái hậu đang uống thuốc, Cảnh Thự cùng Thái Tử Lung ngồi ở hai bên điện, An Khê đắp thuốc cho Thái Tử Lung, mang theo ý cười thoáng nhìn Khương Hằng, ý trong mắt là: Ngươi xem? Thái Tử còn quy củ nghe lời như vậy, chỉ có ngươi là nhiều chuyện.
Khương Hằng đành phải làm bộ không nhìn thấy, bái kiến Khương thái hậu.
Khương thái hậu bọc áo choàng thật dày, nhìn không ra bị thương ở chỗ nào, sắc mặt như thường, chỉ giống như trước đây, không mặn không nhạt gật gật đầu.
"Nương ngươi khi còn sống có phải bị thương hay không?" Khương thái hậu nói.
"Vâng." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự vỗ vỗ bên người chính mình, bảo Khương Hằng lại đây ngồi, đáp: "Phu nhân có vết thương cũ, năm ấy đại chiến Dĩnh Trịnh ở Tầm Đông, nàng vì ám sát tướng địch, vết thương thế nên mới không thể cứu được."
Khương Hằng vẫn luôn không biết mẫu thân bị thương là từ đâu mà có, nhưng thấy Khương thái hậu không muốn nói thêm, liền cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng nói: "Hằng Nhi, ngươi hiện tại có thể xử lý chính vụ không?"
"Ngươi để hắn nghỉ ngơi một chút," Khương thái hậu nhíu mày nói, "Thương tích của hắn ở chỗ không thấy được, nhưng không hề nhẹ."
Thái Tử Lung thở dài, gật gật đầu.
Sau khi Giới Khuê tiến vào Đào Hoa điện, liền đứng ở phía sau Khương thái hậu, lúc này Khương thái hậu làm ra một cái động tác nhỏ, cùng Giới Khuê trao đổi ánh mắt, mà Giới Khuê không dễ phát hiện gật gật đầu.
Bỗng nhiên Khương Hằng từ trong một cái động tác nhỏ này phát hiện kỳ quặc, Khương thái hậu biết! Nàng biết Giới Khuê mặc kệ Thái Tử Linh, đi tìm mình? Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu Giới Khuê liền không tính toán ám sát Thái Tử Linh, mục tiêu của y trước sau là mình, đây là nhiệm vụ Thái Hậu giao cho y!
Đổi lại là người khác có lẽ sẽ vô cùng cảm động, Khương Hằng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thời gian hắn cùng Khương thái hậu cô tổ mẫu này ở chung không nhiều lắm, nhưng từ trên người mẫu thân Khương Chiêu, hắn cùng nàng thành lập mối liên hệ ăn ý nào đó ——Khương thái hậu không nên là một người như vậy.
Quốc gia lâm nguy, lại là trận chiến mất nước không chết không ngừng, Khương thái hậu nhất định không sợ gì cả, nàng vừa không sợ hãi bản thân sẽ chết, cũng không sợ hãi đám con cháu sẽ chết, trên đời này không có gì có thể đánh bại nàng, áp chế nàng, cho dù Triệu Linh áp chế Trấp Tông cùng Trấp Lung, đem dao nhỏ đặt ở trên cổ bọn họ, Khương thái hậu cũng sẽ không thoái nhượng.
An nguy của hắn Khương Hằng, không nên nằm trong phạm vi nàng suy xét, ngược lại nên là kết cục liều mạng cá chết lưới rách, cũng muốn lấy tánh mạng Thái Tử Linh, để y nếu đã có dũng khí đánh Lạc Nhạn, liền phải chuẩn bị tốt có đi mà không có về, cái gọi là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, chính là như thế.
Vì cái gì chứ? Khương Hằng nghĩ không ra, mạng của mình quan trọng như vậy sao?
"Ngược lại cũng không hoàn toàn là chính vụ," Giọng nói Thái Tử Lung làm hắn lấy lại tinh thần, "Quốc khố hư không đã một thời gian, qua mùa đông vật tư càng thiếu thốn, ba thành đầu tiên là bị chiếm, sau lại gặp nạn cướp, bị cướp đi không ít."
Khương Hằng nói: "Ta đã có biện pháp, thông tri Tống Trâu, để y đem thuế ruộng Tung huyện hoả tốc vận chuyển lại đây, lại chuẩn bị tiền bạc trong quốc khố, thông qua Tung huyện, đi tới nước Dĩnh bí mật chọn mua vật tư."
Khi Thái Tử Lung nghe được lời này, trong nháy mắt như trút được gánh nặng, cám ơn trời đất, bá tánh không phải chết đói.
"Chỉ sợ nước Dĩnh không bán." Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói.
"Sẽ bán." Khương Hằng nghiêng đầu, nhìn Cảnh Thự giải thích, "Địch nhân của bọn họ từ trước đến nay không phải là chúng ta, nếu không phải cha giết Trường Lăng Quân, giữa nước Dĩnh cùng nước Ung vốn không nên có bao nhiêu thâm cừu đại hận."
Thái Tử Lung nói: "Có thể dùng danh nghĩa Đông Cung tự tay viết một phong tin, tạm thời cúi đầu với Dĩnh Quốc.
Chuyện tới nước này, chỉ có thể như vậy."
"Ta tới viết," Khương Hằng nói, "Ngươi chép một lần là được."
"Nếu không có thâm cừu đại hận," Thái Tử Lung nghĩ nghĩ, nói, "Vì sao mười bốn năm trước, Trường Lăng Quân lại tham dự hội minh?"
Khương Hằng nói: "Năm nước đại chiến, dù sao cũng nên mò chút chỗ tốt không phải sao? Lúc này nước Dĩnh xuất lực vốn dĩ cũng ít nhất......"
"Không nói chuyện quốc sự." Khương thái hậu như cũ là âm điệu bình tĩnh kia.
Giới Khuê nở nụ cười.
Sau khi Khương Hằng khôi phục, quan tâm nhất chính là quốc sự, Cảnh Thự có khi sẽ bồi hắn nói vài câu, nhưng ngoại trừ quân vụ, phiền toái triều chính liền không quan tâm chút nào, ngược lại Khương Hằng chỉ cần cùng Thái Tử Lung ghé vào cùng nhau, luôn là nói không xong, Khương Hằng phụ trách nói, Thái Tử Lung trở thành người nghe trung thành nhất của hắn, tựa như hai tiểu hài nhi, nói đến trời tối cũng nói không xong.
Từ điểm đó, Khương Hằng cùng Thái Tử Lung ngược lại là tri kỷ lẫn nhau, mục tiêu trong cuộc đời Cảnh Thự, còn thiếu một chút như vậy.
"Nghe nói cô tổ mẫu ở trước tông miếu động binh đao," Khương Hằng nói, "Không có việc gì đi?"
"Sau khi gả cho cô tổ phụ ngươi, võ công sa sút, tâm pháp cũng ném, liền không có còn giết người." Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Nhưng muốn giết người, cũng sẽ không nương tay, yên tâm."
Thái Tử Lung nói: "Thủ cấp Xa Không đâu?"
"Đưa trở về cho Triệu Linh xem," Khương thái hậu nói, "Ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, đây là kết cục y nên nhận."
"Xa Không......!Đã chết?" Khương Hằng hoàn toàn chấn động, một năm trước hắn còn ở nước Trịnh gặp qua Xa Không, Xa Không là một vị tướng cường tráng, uy phong lẫm liệt, hơn nữa là người tập võ, không nghĩ tới ở trước tông miếu, cũng không phải là đối thủ của Khương thái hậu.
Khương thái hậu chỉ là hừ lạnh một tiếng, đối với người Trịnh ở xa ngàn dặm tỏ vẻ chính mình khinh thường.
"Thương vong thế nào?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi, hành quân đánh giặc nhiều năm, hắn quan tâm nhất chính là thương vong.
"Mười bốn người," Khương thái hậu nói, "Đã dựa theo quy củ trong cung trợ cấp."
Năm đó sau khi nước Việt mất nước, hầu hết người Việt chạy trốn tới Đại Ung, hiện giờ đã lẫn vào trong bá tánh, thành người Ung mới, hai nhà Cảnh Vệ chính là phe phái người Việt.
Bên người Khương thái hậu có 24 thị nữ, đều là Việt Nữ võ nghệ cao cường, vì bảo hộ Thái Hậu cùng Thái Tử, thương vong thảm trọng.
Khương Hằng thở dài, Khương thái hậu lại nói: "Đánh giặc, sẽ chết người, hôm nay chết chính là Xa Không, ngày mai chết nói không chừng chính là ta.
Thiên hạ tranh đoạt, vương đạo chôn vùi, không còn là đội ngũ tập kết của các quốc gia năm đó, biểu dương quốc lực, sau khi so đấu một hồi liền nghĩ đến cùng nhau tụ tán.
Nên đoạn phải đoạn, tuyệt không thể mềm lòng, xúc động lỗ mãng, tức là ngu ngốc, làm sao có thể bảo hộ bá tánh các ngươi?"
Lời nói kia là nhắc nhở Khương Hằng, đồng thời cũng là nhắc nhở Thái Tử Lung, Khương thái hậu còn chưa có cùng tôn nhi tính sổ, thời điểm nên chạy không chạy, nếu không có Cảnh Thự tới cứu, lúc này liền chỉ rơi vào một kết cục mất nước.
"Vâng." Thái Tử Lung nói.
"Dùng cơm thôi," Khương thái hậu nói, "Dùng xong từng người trở về bận việc, chớ có tốn thời gian ở chỗ của bà già gần đất xa trời này."
Sau giờ ngọ, Giới Khuê như cũ đi theo