Trấp Lăng cười to nói: "Nhận thua đi! Nhận thua liền tha cho các ngươi đi!"
Cảnh Thự quát lên: "Nhận thua cái gì?!"
"Công chúa! Uống ít rượu chút!" Khương Hằng cách mấy chục bước, cũng ngửi thấy mùi rượu Trấp Lăng uống sau tiếng cười.
Ngay sau đó, thân ảnh một người khác từ bên cạnh hiện ra, một quả cầu tuyết bay tới, đem Trấp Lăng từ trên Vương bia chọi xuống dưới.
Giọng nói Giới Khuê vang lên: "Ta tới giúp các ngươi."
Khương Hằng quay đầu, thấy Giới Khuê đeo một bộ mặt nạ bạc, che đi một nửa khuôn mặt bên trái.
Ngay lập tức tuyết cầu lại lần nữa vọt tới, ba người toàn thân là tuyết, phấn tuyết bay tán loạn, đã thấy không rõ địch nhân.
"Ta tới giúp các ngươi!" Lang Hoàng thế nhưng cũng ở cách đó không xa, mang theo một đám người Lâm Hồ gia nhập chiến đoàn.
"Bọn họ tới giúp đỡ!" Trấp Lăng lập tức hô lớn, "Mau gọi người! Triều Lạc Văn! Triều Lạc Văn tướng quân đâu? Gọi đệ đệ ngươi tới!"
Trên đất trống trước chợ phía đông, lập tức nhấc lên một hồi đấu cầu tuyết cực lớn, cầu tuyết từ trước đến nay là một môn giải trí vô cùng vui vẻ ở thành Lạc Nhạn, thường thường ba năm người thành đàn, có thể vô cớ ném nhau, sau đó đột nhiên không hề có tiếng động, ảnh hưởng càng lúc càng lớn lên.
Tuyết cầu nổi lên, người rảnh rỗi từ bốn phương tám hướng trong thành, cùng với chủ quán, du thương, ngoại tộc, toàn bộ buông xuống chuyện đang làm, lại đây xem náo nhiệt.
Người càng ngày càng nhiều, Khương Hằng cùng Cảnh Thự ngược lại không ai quản.
Người Lâm Hồ vừa tham chiến, người Ung quân bên kia nhanh chóng trở nên nhiều.
Thủy Tuấn hô lớn nói: "Tới tới! Chúng ta cũng tới! Giúp bên nào?"
Sau khi liên quân tan ra, Lâm Hồ cùng Để còn có không ít người lưu lại Lạc Nhạn.
Lang Hoàng quát: "Sao lại chậm như vậy!?! Bên này! Tới phía Nam!"
Cảnh Thự nói: "Tới bên chúng ta này! Khương Hằng ở chỗ này!"
"Ta ta!" Khương Hằng hô.
Khương Hằng vừa kêu, người Để cũng tới, mà Trấp Lăng bên kia lại tới thêm người giúp đỡ nữa, Mạnh Hòa với một đám thân vệ đang ở quán rượu uống rượu, nghe được xôn xao, lập tức vọt lại đây.
"Sai rồi!" Trấp Lăng nói, "Mạnh Hòa! Ngươi chạy sai bên!"
Mạnh Hòa mới lười để ý nàng, gia nhập vào phe Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
Sơn Trạch nói: "Vương tử mau chỉ huy một chút! Giết bọn hắn tè ra quần!"
Cảnh Thự lớn tiếng nói: "Mạnh Hòa ngăn trở phía trước! Giới Khuê mang người một đường đến sau vương bia bọc đánh bọn họ, đem bọn họ đuối đến hướng Đông Bắc."
"Không cần nghiêm túc như vậy đi!" Khương Hằng nói, "Đánh cầu tuyết thôi mà!"
Vì thế Lạc Nhạn đã bắt đầu ngày Đông Chí năm nay, một trận cầu tuyết quy mô lớn nhất, nhân số tham chiến nhiều nhất.
Một khi ba tộc tới, tính chất liền biến thành cuộc tranh giành giữa người Ung cùng ngoại tộc, ai cũng muốn mặt mũi, tử chiến không lùi.
Cho đến khi bá tánh người Ung càng ngày càng nhiều, cuốn vào hơn vạn người, bắt đầu có người đem tuyết trên nóc nhà đẩy xuống dưới.
Trấp Tông đứng ở chỗ cao vương cung, chỉ thấy Đông Nam Thành Lạc Nhạn nổi lên cuồn cuộn tuyết trắng, giống như mây mù.
"Làm cái gì?" Trấp Tông bước nhanh tới.
"Hồi bẩm Vương bệ hạ," Lục Ký nói, "Bọn họ đang chơi ném tuyết."
Trấp Tông nói: "Đã lớn như vậy rồi, sao còn thích nghịch tuyết như vậy.
Mau phái người tới tách bọn họ ra, có bao nhiêu người? Dẫm chết thì sao? Coi chừng qua tiết lại làm tang sự!"
Tuyết cầu Lạc Nhạn có đôi khi đột nhiên tan rã, có khi lại sẽ càng tụ càng nhiều, không hề có dấu hiệu, Trấp Tông vừa thấy liền biết quy mô đã có gần hai vạn người, nói: "Nếu lại tiếp tục đánh, lát nữa sẽ dẫm đạp lên nhau!"
Khương Hằng không nghĩ tới cùng Cảnh Thự đi qua thành Đông, sẽ gặp phải đội canh gác chuyên môn tập kích người qua đường, trò đùa dai của Trấp Lăng, càng không nghĩ tới vừa đánh lên quy mô liền lớn như vậy.
"Mau dừng đánh!" Khương Hằng nói, "Người quá nhiều!"
"Cứ để cho bọn họ đánh!" Cảnh Thự nói.
Nóc nhà, giáo trường, đất trống, trên đống cỏ khô toàn bộ đều là người, giống như cảm xúc đã tích tụ qua mấy năm, ba tộc cùng Ung tranh chấp, vương đô bị tấm công kiềm hãm, ở trong ngày hội dở bỏ lệnh cấm rượu, toàn bộ đều hóa thành đạn tuyết bay tứ tung trên bầu trời, muốn trong một khắc này thống khoái phát tiết ra một trận.
Cảnh Thự rất rõ ràng, người tham gia quân ngũ ngày thường thực sự rất mệt mõi, tựa như khi hạ trại có binh lính sẽ nhịn không được học tiếng sói tru, cần phải cho bọn họ một cơ hội phát tiết.
Ngay sau đó, chỗ cao vương cung gõ chuông.
"Đương —— đương —— đương ——" vương cung phát ra ba tiếng chuông vang cảnh cáo.
May mắn mệnh lệnh Trấp Tông vẫn hữu dụng như cũ, Trấp Lăng hô: "Không chơi cùng các ngươi nữa!"
"Thủ hạ bại tướng, lần sau tái chiến!" Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, khinh thường nhìn lại mà đi rồi, thật muốn đánh tiếp, Trấp Lăng có thể thua thật hay không đúng là khó mà nói.
Khương Hằng bị chọi đến đau đầu, nhìn Cảnh Thự toàn thân đều ướt đẫm, phải nhanh chóng tìm một chỗ hong khô quần áo.
"Lên tường thành đi."
Phiền muộn mấy ngày này của Cảnh Thự, theo trận cầu tuyết quét đi sạch sẽ, cùng Khương Hằng đi lên thành lâu, đến vọng lâu dặn binh lính đốt chậu than, hong khô quần áo.
Khương Hằng cầm chút tiền ra, cho vệ binh thủ thành uống rượu, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, cởi đến trần truồng, giống như tuấn mã vậy, làn da trắng nõn, hình thể cân xứng, tràn ngập mỹ cảm, đứng ở trước chậu than giũ quần áo.
"Ngươi chính là một thân khí lực không có chỗ dùng." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự đưa lưng về phía hắn, nói: "Ừm, phát tiết ra được thì tốt rồi."
Khương Hằng cầm lòng không đậu, nhìn Cảnh Thự trần trụi phía sau lưng cùng cái mông, mới vừa rồi khi tránh ở phía sau y, trong mắt hắn chỉ có lưng Cảnh Thự, giờ khắc này, ở trong lòng hắn cũng sinh ra sự xúc động khác thường.
Cảnh Thự: "!!!"
Khương Hằng duỗi tay, ôm lấy eo Cảnh Thự, nằm ở trên lưng y, Cảnh Thự so với hắn cao hơn non nửa cái đầu, lập tức mở to hai mắt, hô hấp cứng lại.
"Đừng......!Đừng lộn xộn." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Thật tốt a."
Cảnh Thự đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Khương Hằng, trong đầu lại không biết vì sao, hiện ra một màn cùng Khương Hằng vuốt ve, càng xấu hổ chính là, y......
Y sợ Khương Hằng không cẩn thận đụng tới chỗ đó của mình, nắm tay hắn, không dám xoay người.
May mà Khương Hằng thực mau liền buông y ra, Cảnh Thự đỏ mặt, đem quần lót hong khô mặc vào, Khương Hằng cầm lấy võ bào, hầu hạ y mặc quần áo.
Cảnh Thự tránh né ánh mắt hắn, nói: "Ta......!Tự mình làm."
Khương Hằng không có trả lời, giúp y mặc vào áo ngoài, cầm mũ, Cảnh Thự liền lắc đầu, ý bảo không cần đội, cầm trong tay, lại nắm tay Khương Hằng, dẫn hắn đi ra ngoài.
"Ở chỗ này ngồi một lát đi." Khương Hằng nói.
Trong thành đánh xong cầu tuyết, quả thực là một mảnh hỗn loạn, cửa hàng bắt đầu khôi phục buôn bán, Khương Hằng chỉ muốn tìm một chỗ vắng người, yên tĩnh ngồi một lát.
"Ừm," Cảnh Thự nói, "Đi chỗ nào cũng được."
Hai người sóng vai ngồi ở trên tường thành, nhìn ra ngoài thành, đó là một ngày trời trong nắng đẹp, mơ hồ có thể thấy được dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp ngoài trăm dặm.
Khương Hằng dựa ở trên vai Cảnh Thự, nắm thật chặt áo ngoài, Cảnh Thự có chút khẩn trương, vươn một tay, ôm bờ vai của hắn.
"Hằng Nhi." Bỗng nhiên Cảnh Thự nói.
"Hửm?" Khương Hằng giương mắt nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự tránh đi tầm mắt hắn, nhìn về phía Nam, nghĩ nghĩ, nói: "Hằng Nhi."
"Ừm." Khương Hằng cười cười, hắn chỉ muốn cùng Cảnh Thự an tĩnh ngồi một lát, những lời Cảnh Thự nói hôm nay làm hắn cảm giác được, hắn xác thật bồi y quá ít.
"Hằng Nhi," Cảnh Thự lại lẩm bẩm, "Ngươi có từng nghĩ tới hay