Khương Hằng cười đi ra ngoài, Cảnh Thự mặc vào áo đơn quần trong, tiện tay buộc lên áo dài, bước nhanh đuổi theo, khoanh tay, đeo kiếm Liệt Quang, đi theo phía sau Khương Hằng xuyên qua Dĩnh cung.
"Cẩn thận một chút." Cảnh Thự nhắc nhở.
Khương Hằng nói: "Nước Dĩnh nhất định sẽ bảo hộ ta an toàn, nếu không làm sao giải thích với phía Bắc?"
"Vậy ngươi nói cho ta nghe," Cảnh Thự lại nói, "Chuyện xảy ra trên đường là sao?"
Từ đầu đến cuối Khương Hằng vẫn luôn mơ hồ, mơ hồ này đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng nơi này là Dĩnh cung, nếu lại có thích khách, mặt mũi Dĩnh Vương đặt ở đâu?
Cảnh Thự đánh giá thị vệ trong cung Dĩnh, lại quan sát địa hình gần đó, người Dĩnh xác thật không sùng bái võ thuật giống như người Ung, hiển nhiên không giỏi võ, nhưng cho dù là thị vệ tầm thường trong cung đình, cũng mang theo một cổ khí chất công tử cao quý, duy chỉ có hai người Khương Hằng cùng Cảnh Thự mộc mạc đơn giản, cho dù là đang mặc y phục người Dĩnh, trên dưới toàn thân cũng không hề chải chuốt, rõ ràng là khách từ xa tới.
"Ôi chao! Tới a!"
Khương Hằng bước vào nơi tổ chức yến tiệc, ý nghĩ duy nhất đó là, nước Dĩnh thật sự quá biết hưởng thụ, Dĩnh Vương lại ở trong cung dùng đá lưu ly cực kỳ sang quý, dựng lên một cái đỉnh điện giữa không trung, trên đỉnh màu sắc rực rỡ, hợp lại ở một chỗ lưu ly, bốn phía là trụ sơn chạm rỗng, mặt trời chiều ngã về tây, trong điện tràn ngập ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ.
Lưu ly trong bốn nước phần lớn dùng để chế tạo dụng cụ, Dĩnh Vương lại dùng thứ nguyên liệu trân quý này, dựng thành một cái trần nhà phạm vi gần hai mươi bước!
Sắp tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn từ trên trần nhà chiếu xuống, giống như một giấc mộng cảnh, Khương Hằng thầm nghĩ cảnh tượng này thật là quá đẹp.
Chỉ thấy bên người Hùng Lỗi ôm một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, nữ tử đang đút y ăn trái cây, hai bên vương giường, là bức tượng Chu Tước vờn quanh yến hội, ngẩng đầu nhìn trời.
Tiết trời cuối Đông đầu Xuân vẫn có chút lạnh, dưới bức tượng Chu Tước thắp lên lò lửa, làm trong phòng tiệc không có vách tường ấm áp như mùa xuân.
Hùng Lỗi ra hiệu ngồi, Khương Hằng nhìn nàng kia, thầm nghĩ này hẳn không phải là vương hậu, hơn phân nửa là phi tử.
"Giới thiệu cho các ngươi," Hùng Lỗi dáng người cao tráng, ôm nữ tử xinh đẹp kia tựa như ôm chú chim hoàng yến, "Đây là Vương phi tương lai của các ngươi, Mị Thanh Mị công chúa, là nghĩa muội của bổn vương."
Khương Hằng thầm nghĩ ngươi ôm Vương phi tương lai của nước Ung, lại có ý tứ gì, vội tiến lên hành lễ, chợt nhìn nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự lại vẻ mặt ghét bỏ mà đánh giá Dĩnh Vương.
"Ngươi ngươi ngươi," Hùng Lỗi nói, "Ngươi lại là ai?"
Khương Hằng đang giải thích, Hùng Lỗi nghe xong mở đầu, liền không còn hứng thú, vẫy vẫy tay áo, Khương Hằng vốn tưởng rằng y muốn bảo Cảnh Thự lui ra, ai ngờ Hùng Lỗi lại nói: "Tới liền ngồi đi, người ngươi mang đến, hai ngươi ngồi cùng nhau."
Khương Hằng nghĩ thầm Dĩnh Vương ngược lại cũng hiền hoà, liền cùng Cảnh Thự vào chỗ ngồi, hai người ngồi cạnh nhau.
"Lễ vật chúng ta mang đến, đều đã chìm dưới đáy sông," Khương Hằng xin lỗi nói, "Đã truyền tin, để Tung huyện của ca ta bên kia, lại chuẩn bị một phần lại đây."
"Nước Ung các ngươi có thể có cái thứ gì tốt?" Hùng Lỗi buông ra công chúa bên người, ý bảo nàng tùy ý hoạt động, cười nhạo nói, "Có lòng là được rồi!"
Khương Hằng cười cười, thấy lúc này, Hạng Dư cũng tới, ngồi ở phía sau một cái bàn khác, trong bữa tiệc liền chỉ có bốn người bọn họ, khi Mị Thanh rời đi, trên mặt mang theo ý cười, lại cố ý vô tình, nhìn Cảnh Thự nhiều vài lần.
"Nhưng mà," Hùng Lỗi lại nói, "Dám ở đất Dĩnh động thủ, nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích.
Ta đã sai Hạng tướng quân phái người đi tra xét, đến lúc đó sẽ đem đầu thích khách đưa đến trước mặt ngươi."
"Tạ bệ hạ." Khương Hằng nói, "Nhưng mà, vẫn là lưu lại tính mạng trước được chứ?"
"Ngươi định đoạt!" Hùng Lỗi vui vẻ mà nói, "Người sống liền người sống.
Người tới! Mở tiệc! Còn chờ cái gì?"
Hùng Lỗi trách cứ mà nhìn hầu thần ở một bên, hầu thần vội đi ra ngoài thông truyền người dâng lên thức ăn.
"Thái Tử điện hạ không tới sao?" Hạng Dư nói.
"Y đi tuần tra," Hùng Lỗi phất phất tay, nói, "Không đợi y, chúng ta ăn."
Khương Hằng thấy đêm nay cùng ban ngày không giống nhau, những đại thần vây quanh Dĩnh Vương vẫn chưa quay lại, ngược lại chỉ có đơn giản mấy người, có thể thấy, Hạng Dư nhất định rất được Hùng Lỗi tin tưởng.
"Gặp phải thích khách," Hạng Dư nói, "Không có bị thương chứ?"
Khương Hằng luôn cảm thấy Hạng Dư có chút quen thuộc, không chỉ là sự thân thuộc của Hạng Châu, giống như khi y nói chuyện, thần thái, trong giơ tay nhấc chân có một cảm giác thân thiết khác, lại nhớ không nổi là giống ai.
Cảnh Thự thay Khương Hằng trả lời: "Không có."
Hùng Lỗi nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được lại bắt đầu hoài nghi.
"Người nào muốn ám sát các ngươi?" Hùng Lỗi hoài nghi mà đánh giá Khương Hằng.
Khương Hằng buông tay, nói: "Có lẽ là Thái Tử Linh?"
"Tiểu tử kia a," Hùng Lỗi nói, "Không đến mức đâu, y dù hận ngươi, cũng sẽ không động thủ ở trước mặt bổn vương."
"Vương bệ hạ, Khương Thái Sử chính là hậu nhân nhà họ Cảnh," Hạng Dư nói, "Có mối thù cũ, cũng là bình thường."
Hùng Lỗi nghĩ tới, nói: "Đúng đúng đúng, cha ngươi năm đó, còn giết Trường Lăng Quân!"
"Ách......" Khương Hằng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, nhịn không được nhìn Cảnh Thự.
"Bỏ đi bỏ đi!" Hùng Lỗi phất tay nói, "Ân oán thế hệ trước, xét đến cùng, cũng không có liên quan đến ngươi.
Ngươi cũng chưa từng gặp qua cha ngươi mấy lần nhỉ? Ở An Dương nằm vùng, vừa nằm chính là bảy năm, thê nhi cũng không để cho biết."
Khương Hằng tức khắc như trút được gánh nặng, trên thực tế nguyên nhân nước Dĩnh truyền hắn đi sứ, lúc ban đầu hắn suy đoán, khả năng lớn nhất là bởi vì huyết thù Trường Lăng Quân.
Nhưng mà cho tới nay, Hùng Lỗi lại là quốc quân duy nhất trong bốn nước, biểu hiện ra không sao cả, có lẽ khi Trường Lăng Quân còn sống y cũng không quá thích ông ta?
Cung hầu nâng lên một gánh món ăn, Khương Hằng vốn tưởng rằng là cho mọi người trong điện ăn, ai ngờ hết hộp này đến hộp khác, toàn bộ đều đặt tới trước mặt hắn, trau chuốc hoa lệ, 25 món ăn xếp thành hoa mai.
"Này......!Quá long trọng," Khương Hằng nói, "Hai người chúng ta thật sự ăn không được nhiều như vậy."
"Không sao!" Hùng Lỗi nói, "Tùy tiện ăn một chút, đó là một mình ngươi."
Khương Hằng: "......"
Sau đó là dâng lên đồ ăn cho Dĩnh Vương, quốc quân vô cùng tuân thủ lễ tiết —— triều thần thiên tử gặp phong vương địa phương, triều thần đại biểu cho thiên tử, vì thế dâng món ăn cho triều thần trước, sau đó là quốc quân, sau lại là tùy tùng sứ thần, cuối cùng mới là võ quan địa phương Hạng Dư.
Khương Hằng thật sự không biết nên đánh giá như thế nào, nói Hùng Lỗi tự cao tự đại, vị quốc quân này lại vô cùng tôn kính hắn; nói y khiêm tốn, cuối cùng lại tới một câu nữa: "Nước Ung các ngươi ăn cỏ ăn trấu, cuộc sống cực khổ cũng đã nếm đủ rồi, tới Giang Châu, liền ăn nhiều một chút!"
Tay Khương Hằng đỡ trán, không còn lời gì để nói.
Cảnh Thự lớn như vậy, cũng là lần đầu nhìn thấy kiểu xa hoa phô trương như thế, cầm đũa lên, nhìn toàn mộ đĩa đồ ăn, lại không biết nên ăn như thế nào.
Đó là thật lâu trước kia khi ăn tết bái tế mới được ăn "Thịnh yến", Khương Hằng đại khái biết lễ nghĩa, thấp giọng nói với Cảnh Thự: "Bắt đầu ăn từ bên ngoài vào phía mình là được."
Hùng Lỗi nói: "Không cần giảng nhiều quy củ như vậy! Lập xuân sắp tới rồi, là tân niên của chúng ta, món ăn cuối đông, cho các ngươi nếm thử chút mới mẻ, tới, ăn đi."
Khương Hằng liền theo đó bắt đầu động đũa, Hùng Lỗi chỉ nếm một chút, lại hỏi: "Nghe nói, Trấp Miểu rất giỏi đánh giặc a, ta còn rất muốn gặp hắn, ca ca của ngươi đang ở Tung huyện sao?"
Khương Hằng: "Vâng."
"Hắn lớn hơn ngươi mấy tuổi?" Hùng Lỗi lại hỏi, "Bộ dáng anh tuấn hay không?"
Hạng Dư nói: "Nếu là huynh đệ ruột, chắc hẳn cũng là tuấn tú lịch sự."
Cảnh Thự lúc này mới lên tiếng: "Ca hắn lớn lên không bằng hắn."
Cảnh Thự đang ở bên cạnh, Khương Hằng giống như không có việc gì mà cười cười.
Hạng Dư lại nói: "Nghe nói hắn hành quân đánh giặc, chính là cao thủ."
"Đúng vậy, đúng vậy," Hùng Lỗi nói, "Vốn định chiêu mộ hắn làm em rể bổn vương."
Cảnh Thự muốn nói lại thôi.
Khương Hằng: "Ách......!Lúc trước hắn nói hắn không muốn thành hôn, sau này quay về ta sẽ nói chuyện này với hắn, hắn ở Tung huyện hẳn là sẽ trì hoãn một đoạn thời gian."
Hùng Lỗi nói: "Sống ở Võ Lăng, so với nơi đó của các ngươi khá hơn nhiều, nhìn ngươi xanh xao vàng vọt, ăn cũng ăn không đủ no, Thành Lạc Nhạn có trứng gà ăn không?"
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng: "......"
Hạng Dư khéo léo ngắt lời: "Nghe nói ngay cả vương nước Đại, cũng không phải là đổi thủ của vương tử Miểu, lúc trước trận chiến ở Chung Sơn, Trấp Miểu danh dương thiên hạ, chỉ hận ta không ở đó, không có thể chiêm ngưỡng phong thái lệnh huynh."
Hạng Dư cầm đũa lên, gật đầu mỉm cười, Khương Hằng chú ý tới y cho dù khi ăn cơm, cũng mang theo bao tay màu đen kia.
Một tay Khương Hằng gác ở trên đùi Cảnh Thự bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo xuống, trong mắt mang theo ý cười, trong lòng tự hào vì hắn.
Cảnh Thự đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Khương Hằng, siết chặt, tay hai người tách ra ngay sau đó.
Hùng Lỗi lại hỏi: "Hắn rõ ràng là con trai Cảnh Uyên, sao lại thành vương tử? Vậy ngươi là đệ đệ