Khương Hằng lại bổ sung thêm: "Kỳ thật với thân thể hiện giờ của Vương bệ hạ, muốn luyện Tâm Pháp Hóa Nguyên, có phải quá sớm hay không?"
Sau khi Cảnh Thự nghe được nửa phần sau lời nói của Khương Hằng đạo lý rõ ràng, ngay cả tên công pháp cũng có, thiếu chút nữa đã tin.
Nhưng mà câu tiếp theo Khương Hằng lại lộ ra bản tính.
"Vốn dĩ mỗi ngày ngài cũng không có phiền não gì, so với người khác dĩ nhiên lão hóa chậm hơn rất nhiều." Khương Hằng khẩn thiết mà nói, "Giống như Ung Vương Trấp Tông, tuy chỉ có 40, nhìn qua lại so với Vương bệ hạ già hơn rất nhiều đâu.
Ngài xem đi, dáng vẻ ngài cùng với Cơ Tuần cũng không xê xích mấy."
"Ôi," Hùng Lỗi nói, "Ngươi không biết thôi, mấy năm nay, ta bỗng nhiên cảm thấy hai mắt có chút mờ.
Không sớm, không sớm, lúc này không sớm một chút nào."
Khương Hằng nói: "Như vậy thì bắt đầu luyện sớm một chút cũng tốt."
Hùng Lỗi ngay tức khắc hứng thú bừng bừng, lăn qua lộn lại mà nhắc mãi, lại xác nhận chi tiết nửa ngày, Khương Hằng đã buồn ngủ có chút chịu không nổi.
Tới sau nửa đêm, Cảnh Thự rốt cuộc nhịn không được, nói: "Chúng ta muốn đi ngủ, Vương bệ hạ, ngươi không buồn ngủ, hắn đã rất buồn ngủ rồi."
Hùng Lỗi chưa đã thèm, dặn dò Khương Hằng tuyệt đối không thể tiết lộ công pháp cho những người khác, đợi y chay tịnh kết thúc, lại tự mình tiến đến học một cách bí mật, lúc này mới thả hai người trở về.
"Ha ha ha ha ——" Sau khi Khương Hằng trở lại tẩm điện lập tức liền phấn chấn, nằm ở trên giường cười không ngừng, không nghĩ tới bản thân đã diễn một trò bịp bợm giang hồ.
Cảnh Thự đầu tiên là xác nhận phụ cận không có người nghe lén, cũng không có mật thám nước Dĩnh, mới nhíu mày nói: "Ta hiện tại hoài nghi những đại cương trị quốc đó, cũng toàn là bịa chuyện."
Khương Hằng xoay người dậy cởi quần áo, buồn cười nói: "Ngươi đừng nói, công pháp này thật đúng là có."
"Có cái gì?" Cảnh Thự mang theo cảm giác say, buổi tối uống thật sự quá nhiều, hỏi, "Có bịa chuyện?"
Khương Hằng nói: "Tùng Hoa trước nay chính là bộ dáng tiểu nữ hài, Quỷ tiên sinh xác thật phản lão hoàn đồng, nhưng bọn họ chưa từng dạy ta, sư phụ chỉ sơ lược nhắc tới qua, 49 ngày một kỳ hạn này, ta nhưng thật ra không có lừa ông ta."
Cảnh Thự đi qua thay quần áo cho Khương Hằng, say ngà ngà nắm cằm hắn, ngó trái ngó phải, nhìn kĩ khuôn mặt hắn.
Khương Hằng lại cởi bỏ đai lưng Cảnh Thự, cởi ra áo ngoài y, để dễ ngủ, Cảnh Thự lại bắt lấy eo Khương Hằng, Khương Hằng tức khắc bị nhột, giãy giụa lên, cười nói: "Làm gì vậy?"
Cảnh Thự nương cảm giác say, không biết vì sao chỉ muốn khi dễ hắn, hung hăng cù hắn một phen, Khương Hằng càng cố tránh ra, liền càng khơi dậy ham muốn kiểm soát của Cảnh Thự.
"Đừng! Ca!" Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, cảm giác say chạm đến trái tim, nhất thời đập thình thịch, không ngừng xin tha.
Ánh mắt Cảnh Thự bỗng nhiên thay đổi, không màng Khương Hằng giãy giụa, đem hắn ấn ở trên giường, không nói không rằng mà cù hắn, Khương Hằng suýt nữa nổ tung, cười đến sắp khóc, sau đó không nghe thấy động tĩnh, chỉ không ngừng thở dốc, lại bất chấp xuống tay nặng nhẹ, liều mạng mà đạp Cảnh Thự, muốn đá văng y.
Truyện Quan Trường
Nhưng mà Cảnh Thự không chút sứt mẻ, cúi đầu thưởng thức bộ dáng Khương Hằng bị y khi dễ, khóe mắt phiếm lệ, trên mặt cùng trên cổ đỏ ửng lên.
"A!" Cảnh Thự bị Khương Hằng cắn một ngụm.
Khương Hằng cuối cùng cũng được hít thở một lát, Cảnh Thự lại không cho hắn chống cự mà hôn lên.
Khương Hằng: "!!!"
Môi Khương Hằng bị Cảnh Thự phong bế, hai tay hơi nâng lên, bị ấn ở trên giường, lúc này ngược lại không có giãy giụa, chỉ cần Cảnh Thự không cù hắn, hắn liền sẽ không kịch liệt chống cự.
Trước đây khi ở Hạo Thành, Cảnh Thự đã từng hôn hắn như vậy một lần, một khắc đó trong đầu Khương Hằng chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng, giống như vô số đào hoa bay qua, toàn thân nóng lên.
Lần này trong môi lưỡi Cảnh Thự mang theo mùi rượu, chính là mang theo cảm giác xâm lược, giống như đang phát tiết cái gì.
Thật thoải mái......!trong lòng Khương Hằng chỉ có một ý niệm, vì thế chủ động hơi há mồm, không tự giác mà bắt đầu đáp lại y.
Cái động tác kia nháy mắt làm Cảnh Thự tỉnh táo lại, ngay sau đó, y như tia chớp mà buông ra Khương Hằng, dục vọng tích tụ trong thân thể sắp lao ra, đè lên người Khương Hằng.
May mà Khương Hằng không có chú ý tới, đầy mặt đỏ bừng, cười trở mình lại, nâng lên ống tay áo, lau lau khóe miệng.
"Ngươi nghĩ xem," Khương Hằng nói, "Lúc trước ta bảo ông ta giữ giới, cấm chuyện phòng the......"
Cảnh Thự đứng ở ngoài giường, có chút không biết làm sao, một khắc mới vừa rồi kia, y cảm thấy thật sự là thời khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời này, y thậm chí không dám tiếp lời Khương Hằng, chờ đợi tim đập điên cuồng bình tĩnh trở lại.
"......!Lại cấm rượu, ngủ sớm dậy sớm, điều trị một phen, dùng nhiều một chút dược liệu dưỡng sinh thuận khí......"
Khương Hằng lo chính mình cười nói, buông rèm giường, nói: "Qua một tháng, đương nhiên thân nhẹ như yến."
Hắn chỉ nghe Cảnh Thự ở ngoài giường "Ừm" một tiếng, Khương Hằng liền nói: "Ngủ, ngươi không buồn ngủ sao? Uy! Ngủ thôi!"
Cảnh Thự khó khăn lắm mới bình phục nỗi lòng, vốn định tìm chút chuyện thoái thác, bảo Khương Hằng ngủ trước.
Nhưng quay đầu lại nhìn Khương Hằng, thấy Khương Hằng đang nhìn y tràn ngập chờ mong.
Đứng trước ánh mắt kia, cho dù núi đao biển lửa, nhân gian luyện ngục, Cảnh Thự cũng nguyện ý vì hắn thẳng tiến không lùi.
Huống chi chỉ là cùng nhau ngủ?
Vì thế Cảnh Thự không nói hai lời, vén lên màn che, nằm lên trên giường.
"Đừng sờ loạn," Cảnh Thự cảnh cáo nói, "Hôm nay uống không ít rượu, chớ có chọc ta."
Khương Hằng buồn cười, kéo qua cánh tay y gối lên, để y ôm mình từ phía sau, cuộn ở trong chăn ngủ.
"Dậy thôi." Cảnh Thự nói ở bên tai Khương Hằng.
Hai mắt vừa nhắm lại đã là hừng đông, Khương Hằng duỗi người, mệt mỏi trong mấy ngày này toàn bộ tiêu tán, tuổi trẻ hăng hái thật là tốt, cho dù đêm hôm trước vừa lên thuyền đã bị ám sát, chật vật bất kham chạy nạn đến đây, một giấc ngủ tỉnh dậy tinh thần đã tràn ngập năng lượng.
Cảnh Thự đã thay y phục người Dĩnh trong cung đưa tới, khoanh tay đứng ở một bên nhìn cơm sáng người Dĩnh đưa tới, nhiều vô số, bày một một bàn lớn, ý bảo Khương Hằng dậy thay quần áo.
"Dậy," Cảnh Thự nói, "Qua năm mới rồi, chúng ta hãy ăn tết của bọn họ."
"Đúng vậy!" Khương Hằng kinh ngạc cảm thán nói, "Năm mới rồi! Lại một năm đã qua!"
Cảnh Thự ý bảo Khương Hằng nhìn trên người mình xem, hỏi: "Đẹp không?"
Y phục Dĩnh trên người Cảnh Thự là do người Việt may, Khương Hằng cuối cùng cũng thấy Cảnh Thự mặc y phục cổ quốc.
Người Ung coi trọng quân đội, người Đại coi trọng thương hội, người Lương coi trọng Nho gia, người Trịnh trọng sĩ, mà người Việt trọng du hiệp.
Trên đời này không còn có người nào mặc y phục người Việt thích hợp hơn Cảnh Thự, y giống như sinh ra chính là để mặc áo gấm, vai lưng rộng lớn bình thẳng, vòng eo đĩnh bạt, mặc vào áo giáp người Ung hơi cồng kềnh, mà võ bào người Việt đơn giản cùng văn võ tay áo đúng là rất thích hợp với y.
Vạt áo người Việt màu xanh lam đeo ở bên phải, đường viền chỗ cổ áo màu đen vòng quanh, thân tay áo thêu ẩn hoa văn hoa đào, cành lá tốt tươi, tay áo bên trái là văn tay áo, trên thân áo thêu hoa văn dạng mở rộng bán thụ phồn hoa.
Tay áo bên phải lại là võ tay áo đính ba cái nút tay áo hình nụ hoa hồng, để tiện rút kiếm.
Sau lưng có đeo khóa vỏ kiếm, trước eo đeo một đai lưng nạm vàng.
Vạt áo trước dài đến đầu gối trước, vạt sau dài đến chỗ cẳng chân, hiện ra võ ủng đen nhánh, tôn lên đôi chân dài lưng thẳng.
Quá đẹp! Khương Hằng ngồi ở trên giường nhìn sau một lúc lâu, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, Cảnh Thự thật sự là mỹ nam tử, không, tựa như kim ngọc được bọc dưới lớp hoa phục, phong độ nhẹ nhàng.
Cảnh Thự: "?"
Cảnh Thự lại ý bảo Khương Hằng nhìn đồ ăn sáng trong phòng, hiển nhiên thực đau đầu, lại hầu hạ Khương Hằng rửa mặt chải đầu.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự mới ở phương Bắc ăn tết một năm, đi vào phương Nam, lại muốn ăn tết lần thứ hai.
Một năm có thể ăn tết hai lần, rất là tốt.
Chỉ là, bữa cơm sáng này vẫn khoa trương giống như cơm tối đêm qua.
"Đó là cái gì?" Khương Hằng nhìn thư từ trên án.
"Hạng Dư sai người đưa tới," Cảnh Thự nói, "Quần áo cũng là hắn chuẩn bị cho chúng ta, mời hai người chúng ta hôm nay đi đến nhà hắn, đưa chúng ta đi dạo ở trong thành Giang Châu, có đi hay không?"
Khương Hằng: "Đương nhiên đi!"
Đây là thời gian nhàn hạ nhất của Khương Hằng trong mấy năm nay, dù sao cuộc sống của chất tử, làm cái gì cũng làm không được, nhiều lắm chỉ có thể thông qua Phong Vũ cùng Tung huyện lui tới thư tín đơn giản, lại qua tay Tống Trâu, đem tin đưa về phương Bắc Thành Lạc Nhạn.
Cảnh Thự cũng không cần tham dự hội nghị quân sự, mỗi ngày không cần vì sự vụ lớn nhỏ trong quân nhọc lòng.
Khương Hằng trong một đêm giải trừ tất cả công việc, trên người không còn có bất kỳ gánh nặng gì, có thể có một kỳ nghỉ phép dài hạn, cùng Cảnh Thự từ từ tận hưởng.
Cảnh Thự lại có chút không tình nguyện mấy, thấy Khương Hằng cũng thay một thân y phục người Việt màu lam nhạt, thêu hoa văn ẩn chính là hoa văn hồ nước hình đám mây, giống như đem hơi nước phương Nam đắp ở trên người, mưa bụi mông lung, trong lòng y thật sự là yêu thích tràn đầy nói không nên lời.
Khương Hằng ở Ung thường mặc áo văn sĩ, trường hợp