Xe ngựa đi đến bờ sông, người xung quanh sớm đã được dẹp ra, Hạng Dư xuống xe trước, dẫn theo Khương Hằng cùng Thái Tử An đi phía sau, đi đến nhà thuỷ tạ.
Thái Tử An cố ý dừng lại phía sau một chút, ở bên tai Hạng Dư thấp giọng nói nói mấy câu, Hạng Dư hơi khom người nghe xong, lập tức gật đầu, tiến đến phân phó.
"Chuyện gì Hạng tướng quân cũng phải quản," Khương Hằng cười nói, "Cũng là người bận rộn."
Thái Tử An nói: "Hắn từ mười bảy năm trước đã ở trong triều nhậm chức, đất Dĩnh có bốn nhà Khuất, Hạng, Mị, Hùng, phụ vương thích nhất là Hạng Dư, cũng giống như huynh trưởng ta, là phụ vương tự mình nhìn từ nhỏ đến lớn."
Khương Hằng gật gật đầu, hắn nhìn ra giữa Thái Tử An cùng Dĩnh Vương quan hệ không tính là quá thân thiết, có lẽ bởi vì mẹ đẻ Thái Tử An đến từ Khuất gia, mà mẹ đẻ Hùng Lỗi cũng tức là Mị Thái Hậu đến từ Mị gia, trong mối quan hệ này có không ít ảnh hưởng tranh đoạt lợi ích giữa công khanh đại phu.
Nhưng Hùng Lỗi vẫn lập Hùng An làm Thái Tử, cũng giao cho quyền lực tương đương, dù sao hiện giờ y là nhân vật trung tâm đoàn kết bốn gia tộc nước Dĩnh, huống chi Hùng Lỗi lúc này ăn chơi đàng điếm, xa xỉ cực độ như vậy, ba nhà khác đều cần phải lấy ra khá nhiều vàng bạc tới dùng để nuôi dưỡng vương thất, sau đó lại ở trên đất phong của mình điên cuồng cướp đoạt một phen, chỉ là quan hệ trao đổi lợi ích mà thôi.
"Vị này chính là Khuất tướng quân, Khuất Phân.
Cùng với Mị La, tộc đệ công chúa Mị Thanh."
Bờ sông nhà thuỷ tạ lại có một người đang chờ, người tới thân hình cao lớn hùng tráng, so với hữu tướng Lục Ký dáng người to lớn nhất Ung đình, còn muốn béo hơn một vòng, giống như một ngọn núi đang ngồi ở trước tháp, ồm ồm nói: "Ồ, khương Thái Sử từ xa tới, không kịp nghênh......"
"Mời ngồi, mau mời ngồi." Khương Hằng trước đây khi còn ở Hải Các liền đã biết, Mị Hà thượng tướng quân trước đây của nước Dĩnh, khi tiến công Tầm Đông bị mẫu thân hắn ám sát, Khuất gia liền cùng Hạng gia chia cắt quân quyền.
Chỉ là hắn rất tò mò, gia hỏa này nhìn bộ dáng ít nhất cũng 300 cân, lại thêm một bộ áo giáp, cũng gần 400 cân, có thể lên ngựa đánh giặc hay không, thiên hạ này có con ngựa nào có thể mang nổi gã hay không?
Khương Hằng sợ gã cử động quá mạnh, sẽ đem giường đè suy sụp mất, mọi người không cần đa lễ là được.
Một người khác tên Mị La, là văn sĩ, nhìn Khương Hằng cười cười.
Cảnh Thự đi đến trước lan can, nhìn ra ngoài.
Thái Tử An nói: "Khương Thái Sử, uống một chút trà của chúng ta đi."
Thị nữ dâng lên trà cùng điểm tâm, lại có đàn sư tấu cầm, sắp tới ngày xuân, màn che nhà thuỷ tạ bị gió sông thổi tiến vào, phương xa có tiếng thủy điểu hót, hai bên hoa đào nở rộ, làm người vui vẻ thoải mái.
Những cánh buồm trắng điểm xuyết trên mặt sông giống như một bức tranh.
Khương Hằng phát hiện ra, người Dĩnh tuy rằng xa hoa, nhưng không giỏi thưởng thức giống như Lạc Dương triều đình thiên tử.
Cơ Tuần tuy rằng là vương thất xuống dốc, nhưng đối với đồ ăn, dụng cụ vẫn còn giữ lại nhật mộ tây sơn, không hợp bốn mùa thì không dùng, ngũ hành địa khí không điều hòa thì không dùng, điểm tâm Lạc Dương tuy rằng đơn giản, nhưng lại làm rất tinh xảo, khi vào miệng hương vị có thể thay đổi, tinh tế, nguyên liệu nấu ăn chú trọng phối hợp, có nhẹ có nặng.
Mà đồ ăn cùng điểm tâm trong cung thất Dĩnh, lại thiên về phức tạp, bất kể là ngươi ăn sáng trưa chiều, đều được dọn lên toàn bộ, hắn nhìn đến hoa cả mắt, nhưng khi vào miệng thật sự không có hương vị gì.
Khương Hằng không muốn dùng điểm tâm, sau khi tới Giang Châu, hắn đã học được cách đối với đồ ăn chỉ nhìn chứ không chạm vào, bỏ đi rất nhiều lễ nghĩa quy củ phải ăn thêm coi như phép lịch sự khi đãi khách ở nước Ung.
Cảnh Thự lại khoanh chân ngồi ở trước lan can bên bờ sông trong phòng trà, cởi xuống bội kiếm, gác ngang ở trên đầu gối, đối với nội dung bọn họ nói chuyện đều thờ ơ, trên thực tế kế hoạch hắn định ra ngày hôm nay, đã bị Hạng Dư phá huỷ.
Không thể cùng Khương Hằng có thế giới riêng của hai người, còn tới thêm như vậy một đám người không hiểu ra sao này, làm hắn rất bất mãn.
"Ta đã gặp ngươi." Vị mưu sĩ gọi là Mị La nói.
"Ta cũng đã từng gặp qua ngươi!" Khương Hằng nghĩ tới, cười nói, "Bảy năm trước."
Lúc trước liên quân bốn nước tiến vào Lạc Dương, muốn cướp đoạt thiên tử trước, cùng nhau phái ra đặc phái viên, Mị La chính là người đi sứ thay nước Dĩnh, hành động quát lớn sứ nước Trịnh của Khương Hằng, đã để lại cho đặc sứ các quốc gia ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
Thái Tử An cười nói: "Mị La biết là cố nhân, đòi nhất định phải tới."
"Đều đã là chuyện rất lâu rồi." Mị La có chút thổn thức, nói, "Lúc trước Triệu tướng quân nếu nguyện ý để thiên tử tới Giang Châu tị nạn, cũng không đến mức biến thành thế cục hiện giờ."
Khương Hằng nhớ tới chuyện cũ, cười nói: "Thiên tử có chấp nhất của thiên tử thôi, trong chuyện này, đổi lại là ai ngồi ở trên cái vị trí kia, ắt hẳn cũng giống nhau cả thôi."
Cảnh Thự nhìn mặt sông, yên lặng không lên tiếng.
Một lát sau Hạng Dư xong chuyện, cũng đã trở lại, gia nhập cùng bọn họ.
Khương Hằng hàn huyên vài câu chuyện ở Lạc Dương năm đó, giữa chủ lẫn khách bỗng nhiên không có lời nào để nói, tình cảnh trở nên có chút xấu hổ.
Sau đó, Hạng Dư dẫn đầu, những người khác liền bắt đầu nịnh hót Thái Tử An, một chốc thì tán tụng chiến tích của y, một chốc lại nói y săn sóc bá tánh, Khương Hằng nghe đến có chút buồn nôn, Thái Tử An lại vui vẻ chấp nhận.
Thái Tử An hiển nhiên đối với Khương Hằng không có hứng thú gì, càng không thèm để ý hắn, hôm nay y tới chẳng qua là vì lễ tiết.
Chủ khách yên tĩnh một lát, Khương Hằng đang nghĩ thầm không bằng cáo từ thôi, trở về cùng Cảnh Thự đi dạo còn vui hơn.
Bỗng nhiên Thái Tử An lại tới một câu: "Nhưng thật ra ta cảm thấy Vị Nhiếp tiểu ca này thật tuấn tú lịch sự, không bằng chúng ta kết giao bằng hữu, tới trò chuyện một chút thế nào?"
Khương Hằng: "?"
Ngay lập tức Khương Hằng liền phát hiện không đúng, hay là bọn họ nhìn ra thân phận Cảnh Thự? Có lẽ đi, Mị La nếu đã đi qua Lạc Dương, nói không chừng đối với Cảnh Thự năm đó cũng có ấn tượng.
Cảnh Thự quay đầu lại, nhìn quét qua mọi người, lạnh nhạt mà nói: "Các ngươi nói đi, ta không tới, nếu không có lời gì để nói ta liền cùng Khương đại nhân đi trước cũng được."
Hạng Dư lập tức nói: "Khương đại nhân, ta dẫn ngươi đi xem xem đào hoa bên bờ sông đi?"
Khương Hằng hiểu ý, Thái Tử An tuy nói là tự phụ, nhưng người lại không ngu ngốc, quá nửa là đã đoán ra thân phận Cảnh Thự, cũng phải, với dung mạo, dáng người của Cảnh Thự, là rất khó che giấu.
"Được," Khương Hằng liền thức thời đứng dậy, nói, "Đang muốn đi xuống hoạt động một chút, mấy ngày nay thật sự đã ăn quá nhiều."
Hạng Dư cười một cái, duỗi tay đáp trên bả vai Khương Hằng, dọc theo một bên phong các nhà thuỷ tạ đi xuống.
Cảnh Thự cảnh giác nhìn theo hai người đi xa, Thái Tử An lại bỗng nhiên thay đổi thành một gương mặt khác, thân thiết mà nói: "Tử Miểu điện hạ."
Cảnh Thự không có trả lời.
"Tử Miểu điện hạ mời đi theo ta," Thái Tử An nói, "Tuy rằng ta không nhận ra ngươi, nhưng lại nhận được Kiếm Liệt Quang."
Vì thế Cảnh Thự cũng biết không cần thiết tiếp tục giấu, liền đứng dậy đi lại đây, ở trước mặt Thái Tử An ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Nói, ta chẳng qua là bồi đệ đệ ra ngoài giải sầu, không đại biểu cho nước Ung, nếu có công việc ngoại giao, ngươi cần phải dùng phương thức thư từ, cùng Thái Tử quốc gia của ta nói tỉ mỉ."
Thái Tử An cười nói: "Đó là dĩ nhiên."
Lúc này, Khương Hằng dọc theo đường bờ sông thong thả đi xuống, lúc này hoa đào nở tuy không nói là quá rực rỡ, nhưng cũng tràn ngập sức sống.
Hạng Dư lại đi theo phía sau hắn giống như đi theo Thái Tử.
Khương Hằng nhìn về phía mặt sông, nói: "Hôm nay nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ trong phủ Hạng tướng quân, tựa như về tới trong nhà khi còn nhỏ."
Hạng Dư nói: "Bộ dáng Khương đại nhân, nhiều lắm cũng chỉ có mười tám mười chín chín thôi.
Thiếu niên thành tài, làm ta vô cùng bội phục, sư môn ngài, chắc hẳn là vô cùng lợi hại."
Khương Hằng đáp: "Nói ra thật xấu hổ, thật sự không học được bao nhiêu, năm 17 tuổi liền xuống núi."
Khương Hằng nhìn chăm chú trước sông có người chèo thuyền đi qua, nói: "Hôm nay không biết vì sao, ta đột nhiên liền nhớ tới sau khi rời đi sơn môn đi đến thành Chiếu Thủy, nhìn thấy một người chèo thuyền."
Hạng Dư nói: "Người chèo thuyền?"
Khương Hằng nói: "Phải, năm đó vùng Chiếu Thủy gặp phải trận lũ lớn mười năm khó gặp, nước sông tràn lan, các bá tánh tìm một người chèo thuyền, chở ta đi Tế Châu, người chèo thuyền kia làm trong lòng ta sinh ra cảm giác thân thiết, nguyên nhân bởi vì trong lời nói của y, phảng phất lờ mờ ẩn giấu chúng sinh đại đạo.
Thật không dám giấu giếm, hôm nay ta tới trong phủ, ven đường cũng thấy rất nhiều bá tánh chịu khổ, giống như mơ hồ về tới Chiếu Thủy, đang đi qua một con sông tràn đầy thi thể......"
Hạng Dư nói: "Khương đại nhân không cần nghĩ nhiều, ngài sẽ không lại gặp lại cảnh tượng như vậy."
Khương Hằng nở nụ cười, phỏng đoán vừa rồi Thái Tử An đã lén phân phó, chính là sai Hạng Dư đi làm chuyện này, dù sao ở trước mặt người ngoại quốc ném mặt mũi, chỉ không nghĩ tới Hạng Dư làm việc lại nhanh như vậy.
"Xem ra Thái Tử điện hạ là người chịu tiếp thu ý kiến." Khương Hằng nói.
"Y ngày thường bận rộn," Hạng Dư nói, "Có một số việc không thể chú ý hết, ngươi có thể nhắc nhở y, y thực cảm kích ngươi."
Lúc này, Khương Hằng thấy một phụ nhân, đang quỳ ở bên bờ sông,