Lập Xuân vừa đến, hoa đào khắp thành đua nhau nở rộ tựa như đã được hẹn trước.
Trước tông miếu nước Dĩnh Quốc ở thành Bắc có một cây cổ thụ hai mươi người ôm không hết, truyền thuyết cây cổ thụ kia được trồng bởi chính tay đế vương thượng cổ, Trang Tử gọi nó là "Xuân".
Thờ phụng bên trong tông miếu gồm có tổ tiên của nước Dĩnh, Trịnh cùng thần linh hai nước Tùy Việt trước đây.
Sau này nước Dĩnh phạt Tùy, nước Trịnh diệt Việt, bốn nước chỉ còn lại hai nước.
Khương Hằng thông thạo lịch sử, biết bốn nước này đều bắt nguồn từ một dòng, hơn nữa Dĩnh cùng Trịnh là đất phong của hai huynh đệ, nhưng sau 600 năm Tấn thiên tử thành lập triều đại, hiện giờ Dĩnh cùng Trịnh đã giao chiến không ngừng.
Huynh đệ đến từ một nhà, thế hệ này qua thế hệ khác, trăm con ngàn cháu, dần dần huyết thống trở nên càng lúc càng nhạt, vì xung đột lợi ích, cuối cùng đã trở thành người xa lạ, gia tộc khai chi tán diệp, cuối cùng cũng không tránh khỏi được điều này.
Khương Hằng nghĩ đến Trấp Lang cùng Trấp Tông nước Ung, nếu hài tử Trấp Văn kia còn sống, có lẽ thế hệ này còn có thể cùng Trấp Lung ở chung hòa thuận, nhưng lại qua ba mươi năm mươi năm, hai trăm ba trăm năm sau, con cháu của mọi người cũng khó mà nói.
Hùng Lỗi chính thức bắt đầu tu luyện dưỡng sinh, hai mắt thâm quầng, khi ra khỏi tông miếu, ngay cả đứng cũng đứng không vững, nhưng vẫn đặc biệt đi tới hỏi thăm Khương Hằng, hỏi: "Thái Sử đêm qua......!Không có chuyện gì chứ?"
Khương Hằng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Hùng Lỗi, tính nhẩm thời gian, hôm nay bắt đầu chay tịnh, nhiều lắm cũng chỉ thiếu một bữa cơm sáng, lại không phải không cho ngươi ăn gì hết, sao cả người lại uể oải đến vậy? Không nên a.
"Bệ hạ......!Không sao chứ?" So với bản thân, Khương Hằng ngược lại càng lo lắng cho Hùng Lỗi hơn.
"Ta rất tốt, rất tốt." Hùng Lỗi đỡ vương xe, nói, "Còn không phải nghĩ đến phải thanh tâm quả dục liên tục 49 ngày sao, liền thừa dịp trước khi bắt đầu, thoải mái mà......!Phóng túng một phen......"
Khương Hằng: "........................"
Liên tiếp ba ngày Hùng Lỗi ở trong thâm cung, không có việc gì thì không ra ngoài, đầu tiên là hung hăng mà ăn liên tục ba ngày, lại điên cuồng túng dục, đem toàn bộ thẻ bài hậu cung đều lật một lần, căn bản là không quan tâm hỏi han đến chuyện Khương Hằng, ngay cả chuyện thích khách, cũng là buổi sáng hôm nay sau khi nghe Hạng Dư thuật lại mới biết được, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh, sai khi bái tế, đặc biệt gọi Khương Hằng tới, ân cần hỏi han một phen.
"Ngươi cũng không cần quá lo lắng!" Hùng Lỗi nói, "Bổn vương đã dặn dò Hạng Dư, y lấy tánh mạng cả nhà đảm bảo, nhất định vì ngươi tra ra lai lịch cùng hành tung của hung thủ."
Khương Hằng kinh hãi nói: "Không cần như vậy, không cần như vậy.
Gây thêm phiền toái cho Vương bệ hạ cùng Hạng tướng quân, trong lòng ra đã vô cùng áy náy rồi."
Hùng Lỗi vỗ vỗ bả vai trấn an Khương Hằng, lại nói: "Ngươi rảnh rỗi thì lại đây, trước đem công pháp......"
Khương Hằng đã sớm nghĩ đến chuyện này, nghiêm mặt nói: "Nếu trao tặng Vương bệ hạ trước, bệ hạ nhất định sẽ trộm luyện."
Hùng Lỗi bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt lúng túng, chỉ phải từ bỏ, nói: "Vậy ngươi cũng không nên đi lung tung, trước khi bắt được thích khách, phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ."
Một nước lớn ở phương Nam, thích khách lại có thể lẻn vào trong cung, xuống tay giết khách nhân, nếu để lộ ra tiếng gió, Thái Tử An cùng triều thần đều cảm thấy mất mặt không nhịn được, cho nên hung hăng mà trách cứ Hạng Dư một phen.
Khi Hùng Lỗi nghe được cái tin tức này, trong lòng còn chưa nghĩ kỹ, nghi thần nghi quỷ, cũng không thể hấp tấp đưa ra kết luận, chỉ có thể trấn an Khương Hằng một phen, lúc này mới từ bỏ.
Ngoại trừ điều này, Khương Hằng còn chú ý tới một chuyện khác —— hắn cảm thấy toàn bộ quá trình bái tế, Hùng Lỗi không có nói một câu nào với Thái Tử An.
Hùng Lỗi cùng Tả tướng Dĩnh nói chuyện với nhau, Thái Tử lại cùng một đám phụ tá Đông Cung nói chuyện phiếm, đến giờ, Thái Tử tiến lên đi mời Hùng Lỗi, Hùng Lỗi liền dẫn đầu vương thất đi vào tông miếu.
Khi vào tông miếu cha con hai người bọn họ có giao lưu hay không, Khương Hằng không biết, nhưng khi ra ngoài, Hùng Lỗi cũng không có để ý đến Thái Tử.
Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy, ở nước Ung tuyệt đối sẽ không phát sinh, chỉ cần thời điểm Trấp Lung ở đó, sự chú ý của Trấp Tông liền sẽ tập trung ở trên người y, cho dù cùng thần tử nói chuyện phiếm, đa số thời điểm tầm mắt cũng sẽ nhìn về phía con trai mình.
Tựa như ánh mắt Cảnh Thự lúc nào cũng nhìn về phía Khương Hằng......
Nhưng lúc này, trong ánh mắt Cảnh Thự lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn ra được là đang nói "Được chưa? Có thể đi chưa?".
Hạng Dư tới, mấy ngày nay, y quả thực bận đến tối mày tối mặt, buổi tối ngủ ở vương cung, đã mấy ngày không trở về nhà.
"Về thân phận thích khách," sắc mặt Hạng Dư ngưng trọng, nói, "Hai vị có manh mối gì không?"
"Không có." Cảnh Thự trầm giọng nói.
Khương Hằng nói: "Hạng tướng quân sao có thể đưa ra lời hứa hẹn nặng nề như vậy? Thật sự làm trong lòng ta bất an."
Hạng Dư xua tay nói: "Bảo hộ khách nhân, là trách nhiệm của nước Dĩnh chúng ta, Khương Thái Sử không có tức giận đã là chiếu cố ta.
Nếu không quốc gia ta còn có mặt mũi gì nữa?"
Hạng Dư còn có không ít lời muốn hỏi, lại nhìn về nơi xa, chỉ thấy Thái Tử An đưa mắt ra hiệu với y.
"Hiếm khi hôm nay hoa đào nở rộ," Hạng Dư làm cái động tác "Mời", nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi."
Khương Hằng lôi kéo ống tay áo Cảnh Thự, đối với điều này trong lòng Cảnh Thự cũng nhận thức được, xã giao dối trá hắn không muốn tham gia, nhưng thân phận thích khách, lại là chuyện lớn liên quan đến an nguy Khương Hằng.
Đêm qua Khương Hằng cùng Cảnh Thự cũng thảo luận tới thảo luận lui, Cơ Sương, Triệu Linh, toàn bộ đều có khả năng, ngay cả Lương chưa từng gặp mặt, thậm chí sĩ tử của Trường Lăng Quân lúc sinh thời ẩn thân trong đất Dĩnh cũng không có bỏ qua, nhưng loại trừ tới loại trừ lui, Khương Hằng cũng không đưa ra được kết luận.
Gió Xuân dạt dào, hoa đào nở rộ, Hạng Dư ngồi khoanh chân trên một chỗ đất trống, thị vệ tiến lên trải ra tấm thảm, nâng qua bàn lùn, ba người liền ngồi ở trên mặt đất.
Lại có người hầu mang lên một chút món nhắm cùng rượu xuân, Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Sau khi tới nước Dĩnh, đi đến chỗ nào cũng đều có ăn."
"Điểm tâm do phu nhân ta làm," Hạng Dư nói, "Biết hôm nay chúng ta muốn ngắm hoa, liền sai người đưa tới."
"Không thấy tẩu tử," Khương Hằng nói, "Sao không mang nàng theo?"
Hạng Dư đáp: "Bọn họ ra khỏi thành đi đạp thanh."
Cảnh Thự ngáp một cái, nhìn về phía cây đại thụ, chợt nhớ tới chuyện cũ, nói: "Đó chính là Xuân sao?"
Khương Hằng cũng nghe nói qua cây đại thụ này, nói: "Đã bao nhiêu năm rồi?"
"Không rõ ràng lắm." Hạng Dư còn đang sầu lo, tâm sự nặng nề, nói, "Truyền thuyết nước Dĩnh không có người nào biết số tuổi cây này."
"Thượng cổ có cây Đại Xuân......" Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói.
"8000 tuổi là mùa Xuân, 8000 tuổi là mùa Thu." Cảnh Thự đương nhiên nhớ rõ, năm đó khi ở Tầm Đông luyện kiếm, hắn đã nghe Khương Hằng đọc qua một đoạn này, Xuân tựa như một điềm báo về sự héo tốt thịnh suy của thế gian này, gắn bó với huyết mạch mảnh đất phương Nam.
"Ngươi cảm thấy sẽ là ai?" Hạng Dư hỏi Cảnh Thự, "Dựa vào trực giác nói một chút."
Cảnh Thự đáp như cũ: "Không biết, thi thể bị ngươi mang đi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cho ta một cái đáp án."
Hạng Dư nói: "Không có để lại bất kỳ dấu vết gì, chúng ta chỉ có thể tra ra được là một người tập võ, thậm chí không có từng giao thủ, ngay cả môn