"Trên tay ngươi lúc nào cũng đeo găng tay nhỉ." Cảnh Thự lại nói.
Khương Hằng dùng ánh mắt ý ra hiệu, chuyện này không cần phải hỏi nhiều, nhất định là người khác có vấn đề không muốn nói.
Hạng Dư lại rất hào phóng, tháo xuống bao tay, nâng lên tay phải cho bọn hắn xem, chỉ thấy trên mu bàn tay có một vết bỏng màu đỏ.
"Lúc trước lấy một món đồ từ trong đống lửa," Hạng Dư nói, "Không biết trời cao đất dày, làm bỏng tay.
Đây gọi là Lấy hạt dẻ trong lò lửa đi."*
Khương Hằng rất thích Hạng Dư, y là một người ôn nhu.
"Lấy cái gì?" Cảnh Thự lại nói.
"Với ta mà nói, là một món đồ rất quan trọng." Hạng Dư nhìn Khương Hằng, thuận miệng nói, "Nhưng mà, cuối cùng nó vẫn bị đốt thành tro."
Khương Hằng biết y không muốn nói, vì thế ra hiệu Cảnh Thự đừng hỏi.
"Khương Hằng cũng có một vết bỏng," Cảnh Thự nói, "Ở phía sau eo."
Khương Hằng biết mấy năm nay, Cảnh Thự vẫn luôn nhớ đến vết thương của hắn, mỗi khi nghĩ tởi bởi vì hắn đã cứu Cảnh Thự, hơn nữa trong nhà bị cháy cũng bị Cảnh Thự quy tội bởi vì lúc trước bản thân nhất thời mềm lòng, không có giết người nên giết, suýt nữa liên lụy bọn họ chôn thân trong biển lửa.
"Chỗ đó vốn dĩ có cái bớt," Khương Hằng cười nói, "Cũng không khác nhau mấy."
"Là khi còn nhỏ để lại." Hạng Dư mang lên bao tay, tùy ý nói, "Lửa luôn thực đáng sợ, cố gắng hết sức đừng chạm vào lửa."
Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, nhìn chăm chú hai mắt Hạng Dư, mày hơi nhíu lại.
"Không thể chơi lửa," Cảnh Thự nói, "Người chơi lửa sẽ chết."
"Đúng vậy," Hạng Dư nhàn nhạt nói, "Đạo lý rất đơn giản, nhưng rất nhiều người, cho đến khi bị thiêu chết cũng không hiểu."
Khương Hằng: "?"
Xe ngựa đi tới phường Nam Minh, Hạng Dư giống đã sớm đoán được bọn họ muốn làm cái gì, nói: "Tìm người Đào Nguyên sao? Kỳ thật, gọi bọn họ tiến cung là được."
Sau giờ ngọ, Hạng Dư đưa bọn họ tới ngoài cung Chu Tước, trong ngõ hẻm hẻo lánh, nơi đó có hơn trăm gian phòng ốc lớn lớn bé bé, đúng là nơi ở tạm của những người gánh hát, xiếc ảo thuật, thuyết thư.
"Cảm ơn." Cảnh Thự nhìn Hạng Dư nhàn nhạt nói.
"Ta ở ngoài cửa." Nói, Hạng Dư giúp bọn họ đóng cửa lại, đứng thẳng ở ngoài cửa, giống như lính canh gác nghe truyền ở trong cung.
Khương Hằng vào phòng, ở giữa ngồi một bà lão, Khương Hằng đưa ra eo bài, đối phương lập tức nói: "Công tử xin mời theo ta."
Vì thế Khương Hằng cùng Cảnh Thự tới hậu viện, chỉ thấy người gánh hát đang ngồi nghỉ ngơi, nam nhân cao gầy lúc trước từng gặp qua kia nhìn thấy hai người, liền đứng lên, cho đến khi Khương Hằng cho y xem eo bài, đối phương liền lập tức hành lễ.
"Giới Khuê ở chỗ này sao?" Cảnh Thự nói.
"Điện hạ đã trở về thành Lạc Nhạn," nam nhân cao gầy kia nói, "Tại hạ tên Khôi Minh, xếp thứ sáu, ngài gọi ta Tiểu Lục là được."
Chỉ thấy Khôi Minh nhìn quanh một vòng, mọi người liền tự động tan đi, Khương Hằng còn đắm chìm trong khiếp sợ.
"Ngươi......!Ngươi gọi Giới Khuê cái gì?" Khương Hằng nói, "Điện hạ?"
Khôi Minh có chút mờ mịt, nói: "Phải, hắn là vương tử điện hạ, ngài không biết sao?"
"Về Lạc Nhạn?" Cảnh Thự lại nhíu mày nói, "Gấp trở về như vậy làm cái gì?"
Khương Hằng nói: "Hắn là vương tử người Việt sao?"
"Đúng vậy." Khôi Minh nói, "Ngài không biết sao? Hắn vốn họ Câu, chính là vương tộc, là Câu Trần điện hạ người Việt, hẳn gọi là......!Là Thái Tử đi, trước khi đi điện hạ đã phân phó, phàm là hai vị tiến đến, cần phải toàn lực tương trợ."
Khi Khương Hằng biết được thân phận Giới Khuê, vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Khương gia cùng Giới Khuê, liền rõ ràng.
Hơn 50 năm trước, khi nước Việt mất nước, vương thất vẫn lưu lạc một đoạn thời gian, lại bị Trịnh Dĩnh liên thủ đuổi giết.
Cuối cùng thế hệ trữ quân đã mai danh ẩn tích hơn 30 năm trước, dân gian lại không còn lời đồn đại nào nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là sau khi Giới Khuê sửa tên đổi họ, đầu nhập vào trong cung nước Ung, Khương gia đã từng là đại quý tộc, họ Câu lại là vương tộc, nhưng chỉ cần không ở Trung Nguyên triệu tập bộ hạ phục quốc, các quốc gia cũng lười quản nhiều.
"Ngươi còn nhớ thích khách đêm hôm đó không?" Cảnh Thự đối với đám người này rất tin tưởng, không chỉ có tin tưởng, còn có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ, đối phương nói chuyện thẳng thắng, đó là thói quen của người Việt, nói chuyện giống như mẫu thân hắn Nhiếp Thất.
"Nhớ rõ." Khôi Minh rõ, "Hai vị mời ngồi, chúng ta có trà Việt cùng rượu Việt, còn có điểm tâm quê nhà, điện hạ nói, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ đến tra chuyện này, nên đã an bài từ trước."
Hạng Dư đứng ở ngoài phòng, tiểu thiếu niên tên Trịnh Chân kia một thân bạch y, hiển nhiên là vừa chuồn ra cửa đi dạo đang cầm một đóa hoa trở lại, phát hiện Hạng Dư đang canh gác, có chút ngoài ý muốn, liền chậm rãi đi qua, muốn dọa hắn nhảy dựng, nhưng đã bị Hạng Dư phát hiện.
"Ngươi sao lại tới đây?" Trịnh Chân cười nói, "Tới gặp ta sao?"
Hạng Dư đánh giá mặt mày y, nói: "Không phải."
Trịnh Chân lại nói: "Ai ở bên trong? Không phải là quốc quân chứ? Hay là Thái Tử?"
"Thiên tử." Hạng Dư nghiêm trang nói.
Trịnh Chân cười ha ha.
"Ta mới là thiên tử." Trịnh Chân cười xong muốn đẩy cửa đi vào.
"Một người rất quan trọng, đang nói chuyện cùng cha ngươi," Hạng Dư nói, "Không được đi vào."
Trịnh Chân kéo lấy tay mang bao tay của Hạng Dư, nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đi?"
"Không đi." Hạng Dư nhìn chăm chú hai mắt y, trầm giọng nói, sau đó nhắm lại hai mắt, tựa như đang nhớ tới điều gì.
Trịnh Chân liền ở một bên, dựa vào tường, bồi Hạng Dư đứng gác.
"Ngươi đã lâu không có tới tìm ta." Trịnh Chân nói.
"Trong cung bộn bề nhiều việc." Hạng Dư nói.
Trịnh Chân nói: "Bận rộn tiếp đãi khách nhân sao? Người lần trước ngươi mang đến kia là ai? Bọn họ đều nói, dáng vẻ của hắn cùng ta có chút giống.
Ta chú ý tới, khi ta ở trên sân khấu hát kịch, ngươi luôn quay đầu, cách mành nhìn hắn, hắn vừa tới, ngươi căn bản liền không thèm để ý tới ta."
Hạng Dư không có trả lời.
"Là người thương trước kia của ngươi," Trịnh Chân cười nói với Hạng Dư, "Ta đoán đúng hay không? Nếu không ngươi sẽ không dựa theo bộ dáng hắn, vẽ mày cho ta......"
Sau đó, Hạng Dư nâng lên tay trái, cũng không thèm nhìn tới Trịnh Chân, bóp yết hầu y, chậm rãi siết chặt, tay trái hắn tuy giấu ở trong bao tay, nhưng lại giống như được đúc bằng sắt vậy.
Trịnh Chân không giãy giụa được, lại buông xuống hai tay, hai mắt nhìn chằm chằm Hạng Dư, ngơ ngác, trong mắt lại giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Hạng Dư liền buông y ra, Trịnh Chân ho khan, hít thở khó khăn, Hạng Dư đổi tay vỗ lưng giúp y.
Khương Hằng mở cửa đi ra, nhìn Hạng Dư thấp giọng nói: "Hạng tướng quân."
Trong nháy mắt ngắn ngủn, Hạng Dư khôi phục lại ánh mắt ôn nhu, giương mắt nhìn Khương Hằng, nhướng mày.
"Chúng ta thương lượng một cái biện pháp," Khương Hằng nói, "Có lẽ có hiệu quả, nhưng ít nhất cần phải ở chỗ này qua một đêm, ngài không cần lo lắng, bọn họ đều là người Việt, là tộc nhân trước đây của ta......!Ngươi không có việc gì chứ? Ngươi là Tiểu Chân sao? Làm sao vậy?"
Khương Hằng chú ý tới Trịnh Chân không quá thích hợp, vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, ở một bên ngõ hẻm ho khan, quan tâm tiến lên muốn chăm sóc, Hạng Dư lại lấy tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Khương Hằng, không cho hắn tới gần.
"Y không có việc gì." Hạng Dư nói.
Trịnh Chân đầy mặt đỏ bừng, liếc nhìn Khương Hằng một cái, hôm nay dưới ánh mặt trời, Khương Hằng nhìn kĩ mặt mày y, lại cảm thấy cùng với mình cũng không quá giống.
"Cho nên?" Hạng Dư ý bảo Khương Hằng tiếp tục nói.
"Chúng ta......!Sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian," Khương Hằng nói, "Ngài về cung trước đi."
Hạng Dư nói: "Ta cần phải lưu lại, bảo hộ ngươi là chức trách của ta, tuy rằng ta biết tiểu huynh đệ Nhiếp Hải võ nghệ cao cường, nhưng ngươi cũng không thể bảo ta tự ý rời khỏi cương vị chứ."
Khương Hằng cũng biết là không khuyên được Hạng Dư.
"Ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào," Hạng Dư nói, "Trừ phi ngươi đáp ứng ta có thể nói ra ngoài."
Khương Hằng chỉ phải gật đầu, nói: "Thật sự gây thêm phiền toái cho ngài."
Hạng Dư cũng không thèm nhìn tới Trịnh Chân, theo Khương Hằng đi vào.
Khôi Minh thấy Hạng Dư tới, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần là người Giới Khuê tin tưởng, y liền tin tưởng, mà người Khương Hằng mang đến, y