Cảnh Thự mang theo Khương Hằng đuổi theo địch vào ban thêm, thật sự là quá mạo hiểm, nhưng đem Khương Hằng giao cho bất kỳ một người nào y đều không yên tâm, chỉ có thể mang hắn theo bên người.
Cuối cùng, Hải Đông Thanh ở trên đỉnh một kiến trúc cao ba tầng ngừng lại.
"Sao còn chưa tới?" Cảnh Thự quay đầu lại, thấy đám người Hạng Dư còn chưa đuổi kịp, thật sự rất phiền não.
Chỗ này cách cung Chu Tước cũng không xa, ngay ở bên cạnh phường Nam Minh, trong tòa nhà gỗ hướng ra sông truyền đến tiếng cười đùa, rất khác với cung Chu Tước ánh đèn huy hoàng rực rỡ, bốn phía treo đèn lồng xinh đẹp lại không chói mắt, cả tòa lâu nhỏ được bao phủ trong ánh đèn mông lung.
"Vào xem sao," Khương Hằng bắt đầu khuyến khích y, nói, "Thiên hạ đệ nhất, ngươi sợ cái gì sao?"
Mới vừa rồi Cảnh Thự ra tay thử sát thủ kia, biết đối phương cũng có vài phần bản lĩnh, chỉ là không hề phòng bị, ăn một đạp toàn lực của y, cho nên mới chật vật như thế, trước mắt y tuyệt không thể để Khương Hằng ở ngoài viện một mình đi vào điều tra tin tức.
Nhưng cứ tiếp tục chờ cũng không phải là biện pháp, vạn nhất sát thủ bị thương chạy trốn, chỉ sợ sẽ đuổi không kịp, trì hoãn thời gian e sợ sẽ sinh biến.
Khương Hằng đã kéo tay Cảnh Thự, chạy tới chỗ tường viện.
Cảnh Thự biến sắc nói: "Không được! Từ từ!"
"Ôi chao tới a!" Ngoài viên lập tức có một phụ nhân cười nói, "Sao lúc này mới đến?"
Khương Hằng cười nói: "Đều do y, làm ta chờ thật lâu."
"Mau vào đi." Phụ nhân thấy Khương Hằng trang điểm nữ hài, chính là tuyệt sắc nhân gian, nghĩ là cô nương trong lầu đi ra ngoài mời chào khách nhân, ra hiệu hắn nhanh nhanh dẫn người đi vào uống rượu.
Lần này bị người bắt gặp, Cảnh Thự chỉ sợ làm người khác cảnh giác, chỉ phải đi ở phía sau Khương Hằng, bước nhanh đi vào.
Nhưng mà lúc đi ngang qua ——
Phụ nhân: "?"
Phụ nhân thấy Cảnh Thự đang mặc hình như là võ phục, không thấy rõ là y phục đi đêm, Khương Hằng lại che mất một nữa, trong chớp mắt hai người đã trộn lẫn vào.
"Ngươi biết nàng?" Cảnh Thự nói.
Khương Hằng mờ mịt nói: "Không quen biết, chào hỏi một cái không được sao? Có lẽ là ở trong mộng gặp qua?"
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng lôi kéo Cảnh Thự, trốn vào một chỗ trước hoa viên, hai người ẩn thân trong bóng đêm.
"Gian phòng kia." Cảnh Thự ý bảo Khương Hằng nhìn phòng ven sông tầng cao nhất phía đông, lúc này Hải Đông Thanh đang ngừng ở trên đỉnh mái hiên.
Khương Hằng ôm cổ y, Cảnh Thự một tay nắm lấy mái hiên, cho dù mang theo một người, cũng giống như thần tiên cưỡi gió, nhẹ nhàng khéo léo lật lên trên.
"Đây đến tột cùng là chỗ nào?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự một tay ấn mái hiên, nghiêng tai lắng nghe, toàn bộ lầu 3 thật sự quá ồn ào.
Khương Hằng lại nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng nam tử trẻ tuổi rên rỉ, tiếng cười của nữ hài tử cùng tiếng thiếu niên xin tha, Cảnh Thự ngay lập tức mặt đỏ tai hồng.
"Giáo phường." Cảnh Thự thấp giọng nói, y bắt đầu cảm thấy tối nay mang Khương Hằng tới chỗ này thật sự không phải là ý kiến hay.
Khương Hằng nháy mắt cũng đã hiểu, mặc dù chưa có từng tới giáo phường, nhưng cũng biết đây là địa phương như thế nào.
Xa hoa truỵ lạc, Giáo Phường Tư một bên cung Chu Tước của nước Dĩnh chính là nơi yên hoa nổi danh thiên hạ, Khương Hằng rất khi khi tiếp xúc đến nơi yên hoa của nhân gian, thật sự là một phen kiến thức.
Nhưng hắn không dám lộn xộn, chỉ đi theo bên cạnh Cảnh Thự, tò mò mà nhìn Đông nhìn Tây.
Cảnh Thự quỳ một gối xuống đất, phân biệt âm thanh truyền từ căn phòng dưới nóc nhà, đều bị âm thanh tìm hoan mua vui che đậy.
"Không nghe thấy," Khương Hằng nói, "Quá ồn."
Cảnh Thự phát hiện phòng bên cạnh không có ai, trong lòng lập tức nghĩ ra một kế, ở trên nóc nhà cởi bỏ y phục đi đêm, để trần nửa người, đem áo quấn quanh eo, thắt nút kết.
"Đừng nói chuyện." Cảnh Thự nói, sau đó mang theo Khương Hằng lật vào lầu 3, đứng trên hành lang, thấp giọng ở bên tai hắn phân phó.
Khương Hằng hiểu ý, nắm tay y, cười đi ở đằng trước qua hành lang.
Bộ dáng kia của Cảnh Thự giống như thiếu niên lang mới vừa uống rượu trở về, trên ngực trần trụi, bởi vậy liền nhìn không ra y đang mặc y phục đi đêm.
Khương Hằng còn đang giả làm nữ hài xinh đẹp, lôi kéo y xuyên qua hành lang dài, đi đến giang phòng bên cạnh kia.
Dọc theo hành lang đứng không ít cô nương đang nhìn về phía sông mời chào sinh ý, từng người dựa vào lan can mà cười, còn có không ít quý tộc trẻ tuổi đến tìm vui đang ôm người mình thích, đứng ở bên hành lang thấp giọng thân mật nói chuyện, thỉnh thoảng cười to.
Cảnh Thự quay đầu, nhìn kỹ khoảng chục người gặp phải trên đường đi qua.
Không ít người thấy Cảnh Thự, hai mắt liền sáng lên, cũng không kiêng nể gì, đánh giá y từ trên xuống dưới.
Khương Hằng không vui, dùng sức kéo Cảnh Thự đi, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Cảnh Thự theo kịp, ở bên tai Khương Hằng thấp giọng nói: "Cũng không đẹp bằng ngươi."
Khương Hằng: "......"
Chợt, hai người tới trước gian phòng kế gian phòng cuối, Cảnh Thự ôm Khương Hằng, đẩy cửa ra, vọt thân đi vào, xoay người đóng cửa lại.
Trong phòng ánh đèn thực tối, không khí ái muội, trong không khí có một cổ mùi hương như có như không.
Khương Hằng đang nhìn trái nhìn phải, Cảnh Thự lại kéo ra tủ quần áo dựa tường, hai người trốn đi vào.
Tủ quần áo dựa vào tường, bên cạnh tường gỗ chính là phòng sát thủ ẩn thân, từ trong kẻ hở tường chiếu ra một chút ánh sáng.
Không gian trong tủ quần áo vô cùng nhỏ hẹp, Cảnh Thự ôm Khương Hằng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nửa người trên của Cảnh Thự trần trụi, tản ra hơi thở nam tử trẻ tuổi, trên ngực chảy ra một chút mồ hôi.
Hơi thở hai người trở nên dồn dập lên, Khương Hằng không dám nói lời nào, cũng không dám lộn xộn, dựa ở trước vai Cảnh Thự.
Trái tim Cảnh Thự đập rất nhanh, nghe thấy cách vách truyền đến tiếng đối thoại.
Khương Hằng nhìn xuyên qua kẻ tường, thấy ba người, đều là nam nhân, trong đó có một người ăn mặc như tiểu nhị bị Cảnh Thự đá trọng thương, đang ở bôi thuốc, xương sườn đã bị đá gãy, một người khác trang điểm chưởng quầy đang ngồi ở trên giường uống rượu.
Người thứ ba lại mặc y phục đi đêm, trang điểm như một thích khách, trong tay cầm một cái khăn che mặt, trên mặt có một vết thương bị đao chém, vết sẹo dài từ cằm đến khóe miệng, đang dựa ở trên tường, nhìn tiểu nhị bị thương kia, không nói một câu.
"Sơ ý khinh địch," thích khách kia nói, "Đây là lần thứ ba."
"Ta không biết bọn họ thay đổi thân phận." Tiểu nhị ho ra một búng máu, nói, "Nhiếp Hải ra tay thật sự quá nhanh, tránh không được, hơn nữa ta cũng không giỏi ám sát trực diện."
Thích khách nói: "Nếu biết trước đánh tay không lại, liền không cần tự mình đi báo trước."
"Hắn có ăn điểm tâm hay không?" Chưởng quầy trầm giọng hỏi.
Tiểu nhị nói: "Không có, bọn họ rất cảnh giác, hoàn toàn không chạm qua đồ ăn."
Cảnh Thự thoáng nghiêng đầu, ý bảo Khương Hằng nhích qua, cho y nhìn một chút.
Ba người kia trang phục tầm thường, dung mạo cũng vô cùng bình thường, giọng nói càng là nhìn không ra bất kỳ một chỗ nào đặc biệt, giống như ném vào trong biển người liền sẽ biến mất, xác thật là sát thủ tốt nhất.
"Nếu đã báo trước," thích khách nói, "Cũng chỉ còn lại mười hai cái canh giờ."
Chưởng quầy nói: "Bỏ đi, vẫn là để ta đích thân ra tay."
"Võ công Nhiếp Hải không đơn giản," thích khách lại nói, "Ngay cả Lý Hoành đều thua ở dưới tay y, các ngươi không thể nghiêm túc chút hay sao? Cha y là Cảnh Uyên năm đó giết chết trọng thần bốn nước, giáo huấn mười lăm năm trước còn chưa đủ?"
Chưởng quầy nói: "Người kéo thuyền cùng người đàn bà đồ đã thiết lập tốt kế hoạch, kết quả không biết vì sao bị chết không rõ ràng, chúng ta sẽ để ý."
"Ta không cần hứa hẹn gì hết," thích khách nói, "Môn chủ đặc biệt dặn dò, chuyện này vô cùng quan trọng.
Tiếp theo, các ngươi tính toán ra tay như thế nào? Người đánh xe ngựa đâu?"
"Đánh xe lưu lại cung Chu Tước thám thính tin tức." Chưởng quầy nghiêm mặt nói, "Nhiếp Hải cùng Khương Hằng tung tích không rõ, trong thành đang điều tra tung tích tiểu nhị, còn chưa có lục soát bên này, ta để người đánh xe trà trộn vào Dĩnh cung, Nhiếp Hải không có khả năng lúc nào cũng thủ hắn, một khi y tách ra, có thể xuống tay với Khương Hằng."
"Kế hoạch của các ngươi quá nhiều lỗ hổng." Thích khách kia không chút để ý, trong tay nghịch một thanh chủy thủ, nói, "Được rồi, ngày mai sẽ thấy kết quả, nếu lại giết không được người này, nể tình nhiều năm quen biết, khuyên các ngươi một câu, không cần lại quay về Minh Sa Sơn, từng người chạy trốn đi."
Khi Khương Hằng nghe được ba chữ "Minh Sa Sơn", giống như nghĩ tới cái gì, mông lung, bắt không được trọng điểm.
Hơi thở Cảnh Thự trong nháy mắt bị bóp ngặt, chỉ nghe cách vách không hề nói chuyện với nhau nữa, thích khách mang lên khăn che mặt che đậy nửa khuôn mặt bên dưới, ra ngoài cửa sổ, nhảy lên, biến mất.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau —— bọn họ có được một cái tin tức mấu chốt, người hành thích dùng tên giả bao gồm là tiểu nhị, người đánh xe ngựa, ngồi ở chính giữa chắc là "Chưởng quầy".
Môn phái của bọn họ, gọi là "Minh Sa Sơn".
Trong phòng cách vách một mảnh yên tĩnh, chưởng quầy lại nói: "Ngươi nghỉ một lát đi."
Hai người không nói chuyện, Cảnh Thự đang do dự có nên tiếp tục nghe nữa hay không, trong phòng Cảnh Thự cùng Khương Hằng ẩn thân lại truyền đến tiếng người, một người nam tử trẻ tuổi ôm một thiếu mười sáu mười bảy tuổi, phá cửa ra đi vào phòng.
"Đại gia đêm nay phải hầu hạ ngươi thật tốt......"
"Ta tới hầu hạ đại gia......"
Tiếp theo là tiếng thở dốc, tiếng cọ sát cởi áo gấp không chờ nổi.
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng thò đầu lại, cách khe hở tủ quần áo tò mò mà nhìn ra, Cảnh Thự lại nhíu mày, thấp giọng nói: "Đừng nhìn......"
Cảnh Thự lúc này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nếu hai người từ trong tủ quần áo đi ra, nhất định sẽ dọa đến người trong phòng này, trong phòng này một khi kêu lên, lại sẽ kinh động sát thủ cách vách.
Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi ôm thiếu niên kia, thậm chí không có lên giường đi, hai người quần áo tán loạn, nam nhân trẻ tuổi xoay người liền đem y ấn ở trên cửa, bắt đầu thân thiết.
Bỗng nhiên Khương Hằng nhớ tới một màn năm ấy, trong lúc vô ý nhìn thấy ở trong cung Lạc Dương.
Cảnh Thự: "......"
Mùi hương trong phòng thực nhẹ, lại giống như có ma lực, làm toàn thân Cảnh Thự nóng rực, miệng khô lưỡi khô, đó là huân hương kích tình đặc biệt trong giáo phường, bên tai lại truyền đến động tĩnh, Cảnh Thự chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp nổ tung, chỉ phải đau khổ chịu