Đêm đến, Cảnh Thự ở bên bờ biển tìm được người Việt đánh cá ở chỗ này, liền dùng bạc đổi với bọn họ lấy chỗ tá túc, thuê tới một căn nhà tranh, sửa sang đơn giản lại hành trang, liền cùng Khương Hằng ở lại đây.
"Quá đẹp." Khương Hằng lẩm bẩm nói, đêm đến vẫn nghe tiếng sóng biển, trên bầu trời ngập tràn ánh sao.
Cảnh Thự nói: "Ngươi thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, ở cả đời cũng được."
Khương Hằng cười nói: "Tiền sắp sài hết rồi đi?"
Cảnh Thự nói: "Ta đi đánh cá là được, muốn học thì sẽ học được thôi."
Bờ biển nóng như lửa đốt, Cảnh Thự bắt đầu học theo các ngư dân, chỉ mặc một cái quần trong, ngực trần trụi, để chân trần đi tới đi lui ở trên bờ cát.
Khương Hằng lại mặc thêm một lớp áo mỏng, xem ngư dân dệt lưới, phơi lưới, lại xem người ta đánh cá mỗi ngày.
Phảng phất như chiến loạn ở Trung Nguyên không có chút nào liên quan đến nơi này.
Cách đó không xa là làng chài nhỏ nước Trịnh, mỗi ngày mùng một mười lăm đều sẽ mở phiên chợ, hai người liền đi đến trong thôn trấn mua sắm tất cả vật tư cần thiết.
Vào ban đêm, Khương Hằng cùng Cảnh Thự thường nằm sóng vai ở trên bờ cát, nhìn ngân hà cuồn cuộn phía chân trời.
Dải ngân hà cùng mặt trời mọc mặt trời lặn, vĩnh viễn cũng không bởi vì thế gian tang thương mà thay đổi.
Ngược lại, con người trong trời đất lại có vẻ vô cùng mong manh, tựa giống như hai hòn sỏi cát.
"Ca." Khương Hằng quay đầu nhìn Cảnh Thự.
"Ừm." Cảnh Thự nhắm hai mắt, gối lên cánh tay chính mình nằm ở trên bờ cát.
Khương Hằng nói: "Cả đời này......"
Cảnh Thự ngắt lời nói: "Cả đời chúng ta còn rất dài đâu, đừng hở một chút là đời này của ta, không may mắn."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ta đọc rất nhiều sách, gặp qua rất nhiều người, nhưng mà a......"
Cảnh Thự không có ngắt lời Khương Hằng, mở hai mắt nhìn bầu trời đầy sao.
"Có khi ta luôn cảm thấy, cho dù mình làm gì cũng đều không có tác dụng gì lớn." Khương Hằng đột nhiên nói, "Như vậy, nhiều năm như vậy, ta có nghiêm túc học hành hay không, có áp dụng học đi đôi với hành tới đọc sách hay không?"
Cảnh Thự thuận miệng đáp: "Có sao? Lúc trước ở Lạc Dương còn không phải như vậy sao?"
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói cũng phải.
Sau đó, Cảnh Thự thấy hai tròng mắt Khương Hằng sáng ngời, cùng thần sắc không muốn xa rời—— Khương Hằng tiến đến trước mặt y, che đi sao trời.
Mặt hai người cách rất gần, tim Cảnh Thự tức khắc đập thình thịch, trong một năm này, tâm tình của y lặp đi lặp lại, không ngừng nhấm nuốt, không ngừng dày vò, hiện giờ y sớm đã hiểu rõ lòng mình.
Ta thích hắn, ta thích Hằng Nhi.
Cảnh Thự đối mặt trực diện với nội tâm chính mình, y thừa nhận, y muốn không chỉ là tình nghĩa giữa huynh đệ, y muốn nhiều hơn.
Y nhìn Khương Hằng không chớp mắt, muốn hôn hắn, từ sau ngày nói rõ với hắn chân tướng, giữa bọn họ phảng phất như đã xảy ra một chút biến hóa rất nhỏ, Khương Hằng không hề sờ tới sờ lui ở trên người y, chọc y, tính tình thỉnh thoảng tùy tiện cũng được kiềm chế bớt.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Cảnh Thự giang ra một tay đặt ở sau gáy Khương Hằng, nhìn hắn, chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn hắn đều xinh đẹp động lòng người như vậy, y nhìn mãi cùng không thấy chán, chỉ muốn dành tất cả những gì y có, đều trao cho người y thích.
"Ngươi có bao giờ," Khương Hằng hỏi, "Không vì cái gì, mà lại tập võ luyện kiếm chưa?"
"Không có," Cảnh Thự nghĩ nghĩ, đáp, "Ta luyện kiếm đều là vì bảo hộ người khác.
Ngươi chính là người khác đó."
Khương Hằng nở nụ cười, Cảnh Thự chờ mong hắn có thể hôn mình một cái, nhưng y không có chủ động, chỉ vì y biết, bây giờ Khương Hằng còn chưa có ý thức được điều này, y nguyện ý chờ, chỉ cần hắn ở bên cạnh mình.
Chờ cả đời cũng không sao.
Cảnh Thự thầm nghĩ.
"Ngươi che tầm nhìn ta rồi." Cảnh Thự nhịn không được nói.
Khương Hằng cười nằm trở lại bên cạnh Cảnh Thự, Cảnh Thự lại lần nữa nhìn thấy ngân hà lộng lẫy trước mắt, đêm đó ở trong viện Khương gia, y trước sau luôn có một ý nghĩ —— "Thiên Đạo" giống như đã ở trước mắt y.
"Không có tác dụng gì mới chính là tác dụng sao*?" Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
*Nguyên văn: Vô dụng chi dụng.
Tất cả những gì y học trong cuộc đời này xác thật đều có mục đích rõ ràng, tu luyện tâm quyết Hắc Kiếm, là vì để bảo hộ cùng đồng hành ở bên cạnh Khương Hằng, làm chủ vận mệnh của chính mình, tập võ vừa là vì báo thù, cũng vừa là vì hoàn thành tâm nguyện của bọn họ......
"Không có tác dụng gì mới chính là tác dụng a." Khương Hằng nói, "Thiên Đạo bất nhân, xem vạn vật như chó rơm.
Trong mắt Thiên Đạo chân chính, vạn vật cũng không có gì khác nhau, cũng sẽ không so đo với ngươi cái gì gọi là dụng.
Cho dù ngươi có mục đích gì, nguyện vọng gì, lý tưởng gì, trời đất vẫn không thay đổi, trời mọc trăng lặn, vật đổi sao dời......"
"Tức là thuận theo tự nhiên." Cảnh Thự nhớ tới đã từng đọc qua trong sách, lẩm bẩm nói.
Ở trước mặt Thiên Đạo, vạn vật sinh ra hay diệt vong chẳng qua chỉ là bọt sóng thoáng qua, sinh tử luân hồi, chúng sinh, bá tánh, lại có gì khác nhau?
"Thiên Đạo." Trong nháy mắt, Cảnh Thự như nắm bắt được ý nghĩ thoáng qua trên bầu trời đầy sao kia.
Khương Hằng: "?"
Cảnh Thự ngay lập tức xoay người ngồi dậy, cầm lấy Hắc Kiếm ở một bên, mặt nhìn ngân hà cùng biển rộng, như thể đang ngồi thiền.
Khương Hằng tò mò mà nhìn y, sau đó, Cảnh Thự cầm Hắc Kiếm đi về phía sóng biển
Khương Hằng đứng dậy theo, lại không có đặt câu hỏi, chỉ thấy Cảnh Thự theo tiếng sóng biển mà dừng lại bước chân, đứng ở sau bờ cát trước mặt nước thuỷ triều lui xuống, xa xa nhìn những vì sao trong trời đất.
Khương Hằng lui ra phía sau một chút, chỉ thấy ngay sau đó, Cảnh Thự nâng kiếm lên, hướng về bầu trời đầy sao cùng đường cong của thủy triều sinh ra, theo bản năng giơ ngang kiếm, ra một chiêu, kéo Hắc Kiếm lướt ngang qua.
Khương Hằng ngay lập tức liền hiểu được, Cảnh Thự đã bước qua một cửa ải cuối cùng của một võ nhân trong đêm hôm nay! Đang đột phá võ nghệ học được cả đời này!
Hắn không dám quấy rầy Cảnh Thự, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, đi tới một tảng đá ngồi xuống.
Sau khi Cảnh Thự ra một kiếm, sau đó lại tiến vào trạng thái thiền định lâu dài, cho đến ước chừng mười lăm phút sau, y xoay người bước qua giữa sóng biển, vung lên chiêu thứ hai.
Vật đổi sao dời, những ngôi sao trên mặt biển dần dần lặn xuống, ước chừng một đêm, Khương Hằng còn ngồi trên tảng đá nhìn Cảnh Thự.
Phương Đông đã sáng lên, Cảnh Thự tổng cộng thi triển chín chiêu, chỉ trong chín chiêu này, y đã tìm được cảm giác tâm cảnh mở ra ở trong thành An Dương, khoảnh khắc đó, lời hát của Khương Hằng "Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất" lại lần nữa vang lên!
Lúc này y còn không biết, chính mình đã phá vỡ bức tường chắn ngang ở trước mặt ngàn vạn võ nhân trên đời này, bức tường mà mấy ngàn năm qua vô số người tiếp bước nhau cũng khó có thể vượt qua.
Cho dù là phụ thân y Cảnh Uyên, đến khoảnh khắc cuối cùng Cầm Minh Thiên Hạ, mới có thể ngộ đạo.
"Ta đã hiểu, Hằng Nhi!" Cảnh Thự quay đầu lại.
Khương Hằng ngáp một cái, cố hết sức tỏ vẻ chờ mong, nói: "Là kiếm pháp ngươi tự nghĩ ra sao? Đây chính là đại tông sư a!"
La Tuyên đã từng nói với hắn, người luyện võ nếu cống hiến cả đời mình cho võ đạo, như vậy sẽ có một ngày có được hy vọng, đạt được cảnh giới bước qua hồng trần nhìn trộm được thiên đạo.
Trên đời này người có thể đi đến giai đoạn này không nhiều lắm, rất nhiều người chẳng qua chỉ là tầm thường, có được tên tuổi cao thủ cả đời mà thôi.
Nhưng một khi lướt qua bức tường này, đó được gọi là "Võ Thánh"!
Còn nhìn trộm Thiên Đạo có lợi ích gì? Kỳ thật cũng không có lợi ích gì.
Khương Hằng nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, người tới cảnh giới Võ Thánh, thậm chí cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
"Ta đã quên," Cảnh Thự có chút hối hận, nói, "Mặt trời vừa lên, ta liền quên hết."
"Ta còn nhớ," Khương Hằng lôi kéo Cảnh Thự, nói, "Ngươi xem? Ta vẽ ở trên bãi cát cho ngươi rồi."
Cả đêm Khương Hằng thật sự nhàm chán, liền đem kiếm pháp Cảnh Thự tự nghĩ ra vẽ lại.
"Ta lại luyện thêm một chút," Cảnh Thự lập tức nói, "Ngươi đi ngủ đi."
Khương Hằng trở lại trong phòng nhỏ đi ngủ, Cảnh Thự thì ở ngoài phòng bắt đầu luyện kiếm, cả ngày không ngủ nhưng lại vô cùng có tinh thần.
Đến tối sau khi Khương Hằng làm cơm, nói "Trị một quốc gia lớn cũng như nấu một món ăn......" Sau khi nấu món cá tươi, Cảnh Thự đơn giản ăn qua, lại cả đêm không ngủ tập luyện tâm pháp.
Sau ba ngày, Cảnh Thự để Khương Hằng xem y xuất kiếm, Cảnh Thự đã thông hiểu đạo lý của kiếm quyết Hắc Kiếm, Thiên Nguyệt kiếm cùng kiếm Liệt Quang biến hóa thành hư vô.
Cuối cùng tự nghĩ ra ra chín chiêu kiếm pháp, phối hợp với tâm pháp, hoàn hảo không một kẻ hở.
Võ học của Khương Hằng tuy nói qua loa đại khái, nhìn không ra được chỗ lợi hại, nhưng lại có thể cảm giác được, Cảnh Thự phảng phất đã không còn giống như trước.
"Thật tuyệt vời!" Khương Hằng tán thưởng.
Cảnh Thự dở khóc dở cười, biết Khương Hằng nhìn không ra được ảo diệu nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, chỉ phải nói: "Khi đánh nhau cùng người khác ngươi sẽ biết, nhưng mà bây giờ ta không muốn cùng người khác đánh nhau."
Khương Hằng đề nghị nói: "Đặt cho nó cái tên đi?"
"Không có tác dụng mới là tác dụng," Cảnh Thự nói, "Gọi là Vô Dụng Kiếm được không?"
"Quá khó nghe!" Khương Hằng nói.
"Vậy ngươi đặt một cái." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Hãy gọi là Sơn Hà Kiếm Pháp đi."
"Sơn Hà Kiếm Pháp!" Cảnh Thự nói, "Tên không tồi."
Cảnh Thự loáng thoáng cũng cảm giác được tâm tình Khương Hằng thay đổi, mấy tháng này ở bên bờ biển, bọn họ đã cách biệt với toàn bộ thế giới bên ngoài, y ở dưới ngân hà nhìn thấy tâm