Trong một đêm, Hào Quan phòng giữ trống không gặp phải trận lửa lớn, giống như trận chiến dịch Tống Trâu đốt Ngọc Bích quan kia, Hào Quan hoàn toàn luân hãm, ngay khi cửa quan vừa vỡ, chủ lực chân chính của nước Ung do Trấp Lăng suất lĩnh ngay lập tức vọt vào trong quan, cũng hành quân gấp không ngừng tới gần Tế Châu.
25 vạn đại quân ở Tầm Đông giữ chân quân chủ lực nước Trịnh, hiện giờ bên trong thành Tế Châu chỉ có không đến một vạn binh, nước Trịnh sắp gặp phải vận mệnh mất nước.
Mà kế sách của Khương Hằng, đúng là tương kế tựu kế, muốn đem quân đội chủ lực của Trấp Tông dụ vào giữa nước Trịnh, mở ra một lỗ hổng, đưa bọn họ kéo đến trước thành Tế Châu, sau khi phân tán quân đội một cách hiệu quả, bọn họ sẽ chiến một trận quyết định.
"Nếu Trấp Tông không ở trong đội ngũ này thì sao?" Giới Khuê nói.
"Ông ta nhất định ở đây," Cảnh Thự nói, "Thời khắc đoạt được vương thành nước Trịnh, ông ta tuyệt sẽ không vắng mặt."
Không có người nào hiểu rõ Trấp Tông hơn Cảnh Thự, trận chiến diệt quốc này, Trấp Tông sẽ không mượn tay người khác, cần phải tự mình công phá vương đô nước Trịnh, đi lên trước bậc thang cung điện, tận hưởng thời khắc đắc ý nhất trong cuộc đời ông ta.
Khi đến Tế Châu, bọn họ thấy binh mã nước Ung đang ở ngoài thành hạ trại, Trấp Tông phái ra đội quân tấn công Tầm Thủy chẳng qua là muốn giữ chân Long Vu, ông ta suất lĩnh năm vạn Ung Quân kỵ binh trang bị nhẹ nhàng nhanh chóng ra trận, lướt qua Hào Quan, lao thẳng tới Tế Châu.
Lúc này, năm vạn người đang dùng phương pháp Triệu Linh đã từng dùng công hãm Lạc Nhạn, đã đào đường hầm đâu vào đấy, muốn cho tường thành sụp đổ trong nháy mắt, tuyên cáo bọn họ tới báo thù người Trịnh.
Trấp Tông đích thân đến, ở trước trận năm vạn đại quân ngoài thành, nói với Thái Tử Linh: "Đem phản tặc Khương Hằng giao ra đây cho ta! Ta biết hắn ở trong thành! Triệu Linh! Ngươi lại từ trên tường thành nhảy xuống! Ta liền tha cho tánh mạng bá tánh toàn thành ngươi!"
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đã vội vàng vào thành, Tôn Anh ở chỗ cửa thành Đông tiếp ứng mang theo bọn họ lên thành lâu, ẩn thân sau lầu quan sát.
Hơn 9000 binh lính lác đác lưa thưa, xếp hàng ở trên tường thành.
Thái Tử Linh dẫn theo quần thần, mặt nhìn Trấp Tông trên chiến trường ngoài thành khiêu khích, không dao động, ngược lại nở nụ cười.
"Thời cuộc nghịch chuyển," Thái Tử Linh nói, "Hôm nay đến phiên ngươi tới khiêu chiến, Ung Vương."
Trấp Tông nghịch kiếm Liệt Quang trong tay, nhìn lên đầu tường xa xa, Tằng Vũ, Trấp Lăng bảo hộ ở bên người, mỗi một người tướng sĩ nước Ung đều có mối thâm thù khắc cốt ghi tâm với người Trịnh, tường thành vừa vỡ, tàn sát dân trong thành là không thể tránh khỏi.
"Cha giả của ngươi, đã bị đại quân ta giữ chân ở Tầm Thủy," Trấp Tông nói, "Y sẽ không tới cứu ngươi! Đất Việt sắp luân hãm, hiện giờ ngươi còn có gì muốn nói?"
"Trận chiến diệt quốc, không chết không ngừng!" Thái Tử Linh nói, "Ung Vương, không cần lại nhiều lời! Tới công thành đi! Nợ máu trả bằng máu!"
Trấp Tông cười lạnh một tiếng, sớm biết Thái Tử Linh sẽ không dâng thành đầu hàng, xoay người hạ lệnh.
Kỵ binh vọt tới, sau mấy ngày liền hành quân gấp còn chưa kịp nghỉ ngơi một lát, một ngụm nước chưa uống liền bắt đầu công thành!
Trong nháy mắt Tế Châu trở thành chiến trường, Tế Châu thụ phong hơn 400 năm, đây là nơi Trịnh hầu làm nên cơ đồ, bình nguyên bên ngoài sông đất đai tơi xốp, thích hợp gieo trồng, nhưng nền móng lại tuyệt không kiên cố tựa như Tây Xuyên, Lạc Nhạn.
Trấp Tông sử dụng biện pháp mới tới chặn đường Tế Thủy ở thượng nguồn, ý đồ làm ngập sông, thông qua nước sông tràn lan tới thúc đẩy cây lăn, sau khi nước lũ rút đi sai binh lính đạp lăn cây, bước lên thành lâu.
"Giao cho ngươi." Thái Tử Linh vội vàng đi xuống tường thành, trước khi rời đi thoáng nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự gật đầu, Khương Hằng cùng Giới Khuê nhìn về nước lũ nơi xa gào thét lao đến, cây lăn đâm thật mạnh, chất đống dưới tường thành.
"Có thể bảo vệ được mấy ngày?" Giới Khuê nói.
"Lâu nhất ba ngày," Cảnh Thự nói, "Tường thành chắc chắn bị phá, chủ yếu chiến đấu trên đường phố, giữ chân chủ lực bọn họ."
Giới Khuê trầm mặc không nói, một lát sau nói: "Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Giới Khuê." Khương Hằng bỗng nhiên nói.
Giới Khuê dời ánh mắt về phía Khương Hằng, Khương Hằng xuống tường thành, Cảnh Thự không có đi theo, bắt đầu bài binh bố trận, ở chỗ cao tường thành sắp xếp quân phòng thủ, đem 7000 người rút về trong thành, chiếm cứ các vị trí quan trọng trong chiến lược.
Khương Hằng đứng ở trên cầu Tế Châu, phố chính đã không còn một bóng người.
Khương Hằng nói: "Ta nghĩ kỹ rồi."
Khương Hằng xoay người, ở giữa cầu nhìn Giới Khuê, nói: "Giới Khuê, ta quyết định khôi phục thân phận Thái Tử Văn, bắt đầu từ giờ khắc này, với ngươi mà nói, ta sẽ là Trấp Văn."
Giới Khuê cười cười, gật gật đầu.
"Ta lấy danh nghĩa Trấp Văn, khẩn cầu ngươi hiệp trợ ta." Khương Hằng nói, "Năm xưa ngươi vì phụ thân ta trả giá hết thảy, ông ấy chết ở trong tay Trấp Tông, hiện giờ ta muốn vì ông ấy báo thù chuyện năm đó, diệt trừ quốc tặc Trấp Tông."
"Ta nguyện trung thành với ngài, Thái Tử Văn." Ngay sau đó, Giới Khuê rũ xuống tay trái bị thương đã phế, tay phải ấn ở trước ngực, ở trên cầu Tế Châu quỳ một gối xuống đất.
"Xin đứng lên." Khương Hằng trầm giọng nói, "Lòng trung thành của ngươi, ta cả đời sẽ không quên."
Dưới sắc trời u ám, Giới Khuê giống như điêu khắc, Khương Hằng vươn một tay đè ở trên vai Giới Khuê, khom người nắm lấy tay phải y, kéo y đứng lên.
"Chúng ta đi thôi," Khương Hằng nói, "Thành bại đều trong một khắc này."
Hai ngày cuối cùng trong cuộc đời, Thái Tử Linh nơi nào cũng không có đi, bảo thị vệ ngăn lại toàn bộ tin tức, ẩn mình trong thâm cung.
"Cái gì thiên lý luân thường," Thái Tử Linh nhìn Triệu Quýnh cười nói, "Hiện giờ đều có thể cút qua một bên."
Triệu Quýnh không nói gì, chỉ chuyên tâm mà nhìn thân thể Thái Tử Linh, da thịt tuyết trắng cùng đường cong dáng người vô cùng cân xứng, tựa giống như tuyết.
Triệu Quýnh cùng Thái Tử Linh ôm lẫn nhau, Thái Tử Linh đưa ra một tay, buông xuống màn che, bên cạnh đó hai người đều đang thở dốc.
Từ trời tối đến bình minh, cho đến một ngày cuối cùng trong cuộc đời này, Triệu Quýnh hầu hạ Thái Tử Linh tắm gội, dâng hương, lấy bông ngải cẩn thận chà lau mỗi một tấc da thịt trên người y.
Triệu Quýnh cả người trần trụi, quỳ một gối ở trước người Thái Tử Linh, hôn lên thân thể y.
"Hôm nay mặc cái gì?" Triệu Quýnh nói, "Vương phục sao?"
"Không." Thái Tử Linh nói, "Bộ áo choàng vải bố kia.
Còn nhớ khi còn nhỏ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta cũng mặc áo vải bố."
Vì thế Triệu Quýnh lấy tới một bộ trường bào vải bố, buộc lên cho Thái Tử Linh, Thái Tử Linh chưa mặc áo trong, dáng người ở dưới áo vải như ẩn như hiện.
Hai người tựa như điêu khắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ngồi dưới hành lang, nhìn lẫn nhau thật lâu, cho đến khi tiếng giết chóc từ phương xa truyền đến càng ngày càng gần, "Thành phá——" tiếng gào thét từ ngoài cung truyền tới.
"Vương bệ hạ," Khương Hằng đi vào đình viện, nói, "Tới lúc rồi."
Thái Tử Linh buông tay Triệu Quýnh ra, nói: "Như vậy, ta đi trước."
Triệu Quýnh gật gật đầu, Thái Tử Linh không có quay đầu lại, đi theo Khương Hằng rời đi cung điện.
Lúc sau, khi Khương Hằng bước ra đình viện, nghe thấy một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng chủy thủ đâm vào máu thịt, là tiếng sắt tách ra xương cốt, thanh âm này, hắn đã nghe qua vô số lần.
Ở sau lưng bọn họ, Triệu Quýnh dùng chủy thủ đâm xuyên qua trái tim chính mình.
Bên trong Trịnh cung đã là một mảnh hỗn loạn, thi thể nằm đầy trên đất trước cửa chính ngoài cung, quân đội Trấp Tông không ngừng tiến vào thủ đô, lại ở trên đường gặp binh lính mai phục ngăn chặn.
"Vương bệ hạ!" Các đại thần khủng hoảng tiến đến, hô, "Đi mau! Mau rời đi nơi này! Ung quân vào thành!"
Thái Tử Linh lại mắt điếc tai ngơ, rút đi vương phục, chỉ mặc một thân vải bố, bên eo thậm chí không có bội kiếm, bình thản nhìn quốc gia của y, thần dân của y.
Phương xa, Tế Châu bốc lên lên lửa lớn, Ung Quân đang từ trong biển lửa mở ra một con đường không ngừng thông vào bên trong.
"Bắt đầu đi." Khương Hằng thấp giọng nói.
Thái Tử Linh không nói gì, xoay người đi tới trước tông miếu, bước lên bậc thang.
Cảnh Thự mặt đầy máu, một thân áo giáp tiến đến, ở trước tông miếu cùng bọn họ hội hợp.
Giới Khuê cũng tới, bốn người bước lên bậc thang, tiến vào tông miếu nước Trịnh.
Hôm nay Thái Tử Linh đã tắm gội dâng hương qua, trên người không nhiễm vết máu, mặt hướng bài vị liệt tổ liệt tông, theo thứ tự thắp lên ngọn đèn.
"Ba vị, cùng ta uống ly rượu đi." Thái Tử Linh lại rót rượu, chia cho ba người.
Giới Khuê liếc nhìn Khương Hằng một cái, Khương Hằng ý bảo uống là được, vì thế ba người lần lượt uống lên.
Cảnh Thự chiến đấu mất sức, tay còn có chút phát run, nhìn Khương Hằng gật gật đầu, Khương Hằng biết Cảnh Thự cần nghỉ ngơi, sau đó Khương Hằng sẽ nằm trong vũng máu, để Cảnh Thự ôm vào trong ngực, một bên lại là đầu Thái Tử Linh.
Chỉ đợi Trấp Tông đến gần, Cảnh Thự liền sẽ phát động một kích quyết thắng.
Khương Hằng tạm thời bảo Cảnh Thự ngồi ở một bên tượng Thanh Long, thần thú hộ quốc nước Trịnh.
"Ta lên nóc nhà mai phục." Giới Khuê đáp.
Khương Hằng làm bạn ở bên cạnh Thái Tử Linh, Thái Tử Linh nói: "Nói ra cũng kỳ quái, Khương Hằng, ngày đầu tiên quen biết ngươi, ta liền đã có cái ý nghĩ này."
"Ý nghĩ gì?" Khương Hằng nhớ tới trước đây ở Lạc Dương, ngày đó hắn cũng làm bạn bên cạnh Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt trước khi chịu chết.
"Cả đời này, đi đến cuối cùng," Thái Tử Linh nói, "Người làm bạn ở bên cạnh ta, nói không chừng sẽ là ngươi.
Hiện giờ dự cảm của ta, lại đã trở thành hiện thực."
"Ngươi còn chưa có chết đâu." Cảnh Thự nói.
Thái Tử Linh cười, khép lại y phục ngồi quỳ ở trước tượng, dưới tông miếu truyền đến tiếng kêu la.
"Khương Hằng," Thái Tử Linh lại nói với Khương Hằng, "Ngươi muốn biết vận số tương lai của thiên hạ không?"
Khương Hằng đáp: "Ngươi muốn bói toán?"
Thái Tử Linh cầm lấy ống thẻ chứa đầy xiên tre ở một bên, nói: "Thân là quốc quân, để cho ta vì khí vận Thần Châu, bói một quẻ đi, cũng không biết chuẩn hay không."
Cảnh Thự còn đang điều chỉnh hơi thở sau bức tượng, Khương Hằng rút ra chủy thủ, nói: "Bói thôi, ta cũng rất muốn biết."
Nhưng vào giờ phút này, đột nhiên Khương Hằng cảm giác được một trận tê