Tung huyện đã hạ tuyết nhỏ, mùa đông phương Nam làm người cảm thấy thực dễ chịu, giống như khí hậu ở Tầm Đông.
Khương Hằng ngâm mình ở trong bồn tắm, Cảnh Thự lại bảo hắn lại đây, nằm ở trên người mình.
Khương Hằng cầm mảnh lụa kia, bên trên viết không ít chữ nhỏ, chữ viết xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng thân thiết.
Mảnh lụa này hiển nhiên là vội vàng xé xuống giao cho thương nhân vội vàng mang đi, nhưng cho dù ở trong tình thế hết sức gấp gáp, người viết thư cũng không hề hoảng loạn.
"Trấp Lang thân giám," Khương Hằng thì thầm, "Ngươi ta tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đã có duyên......"
"Từ sau khi vương thúc mất ở An Dương, tính tình phụ vương thay đổi rất lớn, mấy năm gần đây sớm đã không còn như xưa.
Vương huynh tự chủ trương an bài hôn sự của hai chúng ta đã là mạo phạm.
Người thân mất, làm sao dám mạo muội thỉnh cầu?"
Khương Hằng nghiêm mặt nói: "Xem ra tình cảnh tẩu tử thực không ổn a."
Cảnh Thự không có trả lời.
Khương Hằng lại lẩm bẩm: "Ung quân mất Ngọc Bích quan, thiên hạ lại trỗi dậy, Vương huynh giữ vững đề nghị liên minh, tận lực khuyên bảo phụ vương không thành công, kết quả bị bỏ tù......"
Cảnh Thự đáp: "Đại Võ Vương có 27 đứa con trai, phần lớn đều bị phái đi toàn bộ lãnh thổ nước Đại, coi giữ đất phong, chỉ có Thái Tử cùng ba gã vương tử, lưu lại trông coi triều đình, hiệp trợ chưởng quản triều chính."
"Vị Vương huynh này," Khương Hằng nói, "Hẳn chính là Lý Mịch."
Cảnh Thự nói: "Đúng vậy, y kêu Thái Tử Mịch."
Khương Hằng tuy nhiều năm qua thân ở Hải Các, nhưng chưa bao giờ không nghe ngóng thế sự, La Tuyên khi thì sẽ đối hắn giải thích thế cục tình hình trong các nước, trong thôn Phong Lâm lại có không ít thương nhân qua đường, mang đến tình báo thiên hạ.
Mà năm đó khi ở Lạc Dương, thế cục thiên hạ tranh đấu này càng là mạch lạc sáng tỏ, rõ ràng nội tình, dù không quản được chính sự thiên tử cùng bá quan, nhưng hỏi thăm một chút chuyện linh tinh cũng là có thể.
Mười mấy năm trước, Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Đại Võ Vương, Công Tử Thắng Lý Thắng chết ở dưới Hắc Kiếm, từ đây tính tình Đại Vương liền thay đổi rất lớn, vốn dĩ tính tình đã táo bạo hiện giờ càng thêm kịch liệt.
Nhưng thực mau, gã cũng ý thức được nếu như cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, vì thế dần dần đem quyền lực triều đình, chuyển giao vào tay đích trưởng tử Lý Mịch.
Sau khi huynh đệ chết, Đại Võ Vương bắt đầu ngày đêm say rượu, ẩn cư trong thâm cung, ít hỏi chính sự.
Thái Tử nước Đại chưa kế vị, lại đã trở thành quốc quân trên thực tế nước Đại, cùng Ung liên minh, hôn sự, cũng là Thái Tử Lý Mịch dốc hết sức thúc đẩy.
Chờ đợi ở trước mặt y sẽ là một ván cờ vô cùng khó khăn, đối mặt với bàn cờ này, y chỉ có thể tạm thời vứt bỏ thù hận, buông xuống nỗi hận Cầm Minh Thiên Hạ, cùng địch nhân nước Ung tạm thời bắt tay.
Nhưng ngay sau khi hai nước Trịnh Lương âm mưu ám sát Trấp Tông đại phá Ngọc Bích quan, thế cục trong nước chỉ trong một đêm thay đổi.
Đại Võ Vương lại lần nữa chấp chưởng triều chính, lật đổ toàn bộ chiến lược lúc trước, quyết định báo thù họ Trấp đòi lại nợ máu năm đó.
Lý Mịch cực lực khuyên bảo, bị Đại Võ Vương hạ lệnh cưỡng chế hạ ngục ngay tại chỗ.
Võ Vương khi còn trẻ bách chiến bách thắng, hai mươi năm trước, đã từng có uy danh "Chiến thần", cùng thần tướng Trọng Văn nước Lương đủ để địa vị ngang nhau, dưới ảnh hưởng xây dựng, triều đình im như ve sầu mùa đông, không có người nào dám đối mặt can gián.
Mà công chúa Cơ Sương, đối mặt với phụ vương tính tình thay đổi lớn cũng bị giam lỏng, làm nàng không thể khoa tay múa chân.
Nàng đã nghĩ hết toàn bộ biện pháp, nhìn thấy đại quân nước Đại bắt đầu tập kết, mà đợi đến khi đại vương đánh thắng trận trở về, chuyện đầu tiên liền sẽ đem huynh trưởng Lý Mịch ban chết, phế Thái Tử lập lại.
Nàng trái lo phải nghĩ, không còn biện pháp nữa, dưới tuyệt vọng chỉ phải cái gì cũng có thể thử, cầu xin vị hôn phu chưa đính hôn xa ở ngàn dặm Cảnh Thự giúp đỡ.
Dù sao nước Ung cũng tuyệt không hy vọng nước Đại gia nhập liên quân, nếu có thể không uổng một binh một tốt xua tan lửa giận của Võ Vương, ích lợi của bọn họ liền có thể đạt thành.
"Thương nhân chúng ta còn thám thính được một cái tin tức khác." Tống Trâu nói.
Khương Hằng tắm xong, Cảnh Thự ở một bên dùng khăn lau đầu cho hắn.
"Tung huyện cuối cùng cũng phải gặp phiền toái sao?" Khương Hằng đối Tống Trâu hỏi.
Tống Trâu cười khổ nói: "Xem tình huống xác thật là như thế."
Người thông minh không cần thao thao bất tuyệt giải thích tới giải thích lui, Cơ Sương nếu đã viết thư xin Cảnh Thự giúp đỡ, những người khác tự nhiên cũng bắt đầu kiêng kị Tung huyện, một vạn trú quân nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nước Đại ở trước khi phát binh, nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt trước thế lực ở sau lưng chính mình này.
Trừ phi Cảnh Thự ở trước khi đại quân xâm lấn Tung huyện đem toàn quân rút đi, như vậy lại là một chuyện khác.
"Trước mắt bọn họ không dám tới ngay," Khương Hằng nói, "Yên tâm đi, Tống đại nhân, đối diện Cầm Giang, còn có nước Dĩnh đâu."
"Nói thì như vậy." Tống Trâu đáp, "Nhưng tới đầu xuân, liền khó liệu, hết thảy còn phải xem Ngọc Bích quan thuộc về ai."
Khương Hằng gật gật đầu, đối Cảnh Thự nhướng mày.
"Chỉ có hai ta sao?" Cảnh Thự hỏi.
"Ừm," Khương Hằng đáp, "Huynh nói, đi chỗ nào đều có thể mà."
Cảnh Thự nói: "Đương nhiên nhớ rõ, chỉ là hỏi một chút, không cần hộ vệ sao?"
"Huynh còn không phải sao?" Khương Hằng đang thu dọn đồ, đáp.
Cảnh Thự đáp: "Để ta làm đi."
Cảnh Thự đơn giản thu thập đồ vật tùy thân của Khương Hằng, phát hiện chỉ có một cái bình thuốc rỗng, một thân áo trong, ngay cả tiền cũng không có, còn có một cái hộp bên trong đựng thuốc màu, không biết dùng để làm gì, chỉ đơn giản như thế lập tức làm hắn vô cùng khó chịu.
Khương Hằng nói: "Ta đi giao phó chút chuyện."
Cảnh Thự đã không còn khẩn trương giống như lúc trước, sau khi Khương Hằng đến Tung huyện, không có người tò mò về người thanh niên đột nhiên xuất hiện này, Cảnh Thự đối nhóm thân binh nói Khương Hằng là chủ bộ Ung Đô Lạc Nhạn phái cho hắn.
Người biết Khương Hằng là ai chỉ có Tống Trâu, nhưng ngay cả Tống Trâu, cũng không hoàn toàn rõ ràng thân thế thật sự của Khương Hằng.
Khương Hằng hiện tại cần Tung huyện phối hợp, hắn sẽ cùng Cảnh Thự đi tới Tây Xuyên, cũng nghĩ cách đem Thái Tử Lý Mịch thả ra, mượn sức của y tới phản chế Đại Võ Vương, bóp chặt ý niệm điên rồ muốn phát động đại chiến của gã.
Tuy rằng đứng ở lập trường của hắn mà nói, hắn cũng không muốn vì nước Ung làm cái gì, nhưng mà hắn nợ Trấp Tông, món nợ này là bốn năm nhân sinh của Cảnh Thự, giải đi nguy khốn Ngọc Bích Quan, tạm thời trả lại cho họ Trấp.
Quan trọng hơn —— giả như nước Đại khai chiến, mục tiêu đầu tiên chính là cướp lấy Tung huyện, không có người nào nguyện ý ở trong bụng chính mình lưu lại một cái đinh nước Ung mai phục.
Bởi vì thật vất vả mới có được một nơi cư trú, Khương Hằng cần phải nghĩ cách bảo vệ Tung huyện cùng quân dân trên toàn lãnh thổ.
Khương Hằng lại tìm mọi cách mà thuyết phục chính mình, tuy rằng trợ giúp nước Ung hoàn toàn đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng hắn cũng không muốn chiến hỏa xảy ra, dùng tính mạng của mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn người tới đổi lấy thịnh thế thống nhất thiên hạ.
Hắn muốn chính là nước Ung biết khó mà lui, mà không phải đem toàn bộ người ở phía Bắc Ngọc Bích quan toàn bộ giết chết.
Trước đây khi còn ở sư môn, hắn đã lập ra một kết hoạch lâu dài, muốn dùng cái giá thương vong nhỏ nhất, tới trợ giúp quốc quân chính mình tuyển định hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ.
Mới đầu sự lựa chọn này là Thái Tử Linh, nhưng Khương Hằng hiện tại vô cùng mờ mịt, Thái Tử Linh thật sự thích hợp sao? Hắn có phải cần suy xét lại một lần nữa, xác định lại một ứng viên mới hay không?
"Một người cao trong đám người lùn." Khương Hằng nhớ tới trước khi xuống núi, khi cùng Quỷ tiên sinh đề cập đến kế hoạch cùng lý tưởng lớn của chính mình, bất đắc dĩ theo bản năng nói ra.
Bên trong năm nước, xác thật không có người thích hợp để chọn làm thiên tử, đây mới là nổi bi ai lớn nhất trong thiên hạ tranh đấu.
Trấp Lang đã từng có hy vọng, nhưng y sớm đã chết.
Khương Hằng đi vào trong phòng, có vài người thương nhân đang chờ.
"Vị này chính là Thái Sử Khương đại nhân." Tống Trâu nói, "Các ngươi nghị định chi tiết đi."
Đều là thương nhân nước Đại, Khương Hằng khách khách khí khí, chủ động chào hỏi bọn họ, các thương nhân ngay lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng mời Khương Hằng ngồi.
Tống Trâu lại không ngồi nghe để tránh hiềm nghi, rời đi phòng khách.
Cảnh Thự đem hành trang bọn họ đơn giản cho vào trong tay nải, hai anh em bội kiếm cũng không có, chỉ phải thả đem chủy thủ bỏ vào trong tay nải.
Tống Trâu cầm bạc trắng lại đây, đối Cảnh Thự nói: "Tướng quân, đây là lộ phí đã chuẩn bị, sau khi tới Tây Xuyên nói không chừng sẽ cần tới."
Cảnh Thự ước lượng, có khoảng trăm lượng, liền gật gật đầu.
Tống Trâu đang muốn cáo lui, Cảnh Thự bỗng nhiên nói: "Ngươi nói đúng, Tống đại nhân."
Tống Trâu xoay người, khó hiểu, Cảnh Thự nói: "Ta không phải người Ung, ta chẳng qua đã từng cho rằng chính mình là người Ung."
Tống Trâu cười nói: "Ngài lại nói giỡn, tướng quân, cái gì đã từng cho rằng? Ngài vẫn luôn là người của thiên tử, ngài là người trong thiên hạ, tướng quân."
Hôm sau, Tung huyện đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ cho hai người, phó tướng Ung quân tự mình tới đưa tiễn.
"Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, thế cục Ngọc Bích quan không rõ, lúc này ngài lại đi đâu?" Phó tướng kia hiển nhiên không rõ, Cảnh Thự vì sao sẽ không hề có lý do, đột nhiên liền quyết định đi như vậy.
Khương Hằng ngồi ở trước xe, trong lòng ngực ôm Hải Đông Thanh, chỉ ngắn ngủn hơn một ngày, hắn đã bắt đầu thích con ưng này, yêu đến vô cùng.
Hải Đông Thanh tính tình hung dữ nhưng khi đối với Khương Hằng lại là ngoan ngoãn phục tùng, thế nhưng nguyện ý để cho hắn ôm tới, tùy tiện lăn lộn, xoa đầu bẻ móng vuốt, xả cánh bóp mõm cũng không tức giận.
Tựa giống như Cảnh Thự.
Khương Hằng khi không có việc gì liền thích ôm nó sờ tới sờ lui không ngừng hoặc là chọc nó chơi, thi thoảng còn hôn hôn nó, đồng thời cũng hiểu được Cảnh Thự vì sao cũng thích ôm chính mình, tựa như giữa những con vật nhỏ, không có gì đáng xấu hổ khi thẳng thắng biểu lộ sự thân mật với đối phương.
Loại thân mật này, xác thật có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hạnh phúc.
Cảnh Thự cũng không thèm nhìn tới thủ tướng kia, đưa ra một phong thơ, nói: "Đến đầu xuân tháng hai năm sau, nếu ta còn là chưa trở về, ngươi liền đem thư mở ra, dựa theo nội dung trong thư đi làm."
Thư là Khương Hằng suy nghĩ một đêm, dựa theo suy đoán sắp xếp lưu lại đường lui, nếu như bọn họ không có thể thuận lợi giải quyết nguy cơ nước Đại, Tống Trâu sẽ tự mình đi tới Dĩnh Đô, thành Giang Châu hạ lưu sông Trường