Ban đêm, Khương Hằng nhàm chán mà nằm ở trên giường, Cảnh Thự lại nghiêm túc mà chải lông cho Hải Đông Thanh, thấp giọng ở bên tai nó nói cái gì.
Khương Hằng nghiêng đầu nhìn lén Cảnh Thự.
"Huynh thích nàng." Khương Hằng nói.
"Ngươi lại nhìn ra cái gì?" Cảnh Thự ngẩng đầu, không vui mà nhìn chằm chằm Khương Hằng.
Khương Hằng nói: "Huynh chính là thích."
Cảnh Thự nói: "Ta không có! Ngươi muốn ta giải thích bao nhiêu lần?"
Khương Hằng vẻ mặt mờ mịt nói: "Huynh không thích Phong Vũ sao? Ánh mắt huynh nhìn nó, hoàn toàn không giống như nhìn người khác a."
Cảnh Thự: "......"
Cảnh Thự lấy lại tinh thần, biết Khương Hằng lại đang tìm niềm vui cho bản thân, liền không hề cùng hắn tranh chấp, sau khi nhỏ giọng phân phó Hải Đông Thanh, để nó ngừng ở trên cánh tay mình, nghiêng cánh tay nhẹ nhàng đưa ra.
Hải Đông Thanh mang theo tin, bay ra ngoài viện, bay đi.
Cái động tác kia cực kỳ tiêu sái, Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, cảm giác được mỗi lần hắn nhìn con ưng kia, trong mắt có cổ dịu dàng.
"Thích," Cảnh Thự không khách khí mà nói, "Thích thì sao? Ngươi thấy được sao?"
"Ánh mắt huynh nhìn Phong Vũ," Khương Hằng cười nói, "Giống hệt như nhìn ta."
Cảnh Thự ngẩn ra, bỗng nhiên lại có chút đỏ mặt, nhưng lời này của Khương Hằng, nhất thời làm hắn vô cùng dễ chịu, liền đi tới, nằm ở trên giường bên cạnh Khương Hằng, hai huynh đệ sóng vai nằm.
Khương Hằng thuận tay đem Ngọc Quyết kia từ trên cổ Cảnh Thự kéo lại đây, giống như kéo dây dắt chó, đặt ở trước mặt nhìn, Cảnh Thự bị hắn kéo đến không quá thoải mái, lại không có cử động giãy giụa, cũng nghiêng đầu, dựa sát hắn cùng nhau nhìn ánh sáng lưu chuyển trong Ngọc Quyết.
Mấy ngày sau, dựa theo kế hoạch của Khương Hằng, lần lược định ngày hẹn La Vọng cùng Lý Cận, cần phải hoàn thành ở trong một ngày, nếu không một khi để lộ tiếng gió, chỉ có thể khiến cho một bên kia phát sinh cảnh giác.
Trong tay Lý Cận nắm giữ hai vạn quân phòng thủ thành, La Vọng lại có được năm ngàn kỵ binh nước Đại.
Kết quả tốt nhất là thuyết phục được La Vọng.
Nếu không chiếm được thứ tốt nhất, vậy chỉ cần tương đối tốt một chút, Lý Cận nếu nguyện ý đứng về phía Thái Tử Mịch cũng được.
Tình huống xấu nhất, là hai người đều thà chết chứ không chịu khuất phục, cho dù như thế nào không muốn đi vào khuôn khổ.
"Nếu hai người bọn họ đều không nhả ra thì sao?" Lý Mịch hỏi.
Khương Hằng nói: "Vậy chỉ còn lại có một chiêu cuối cùng, điện hạ, chuyện chính mình làm không được, liền không thể trách người khác ra tay thu dọn.
Ta phát hiện từ sau trận chiến ở An Dương kia, các quốc quân quốc gia trong thiên hạ liền lâm vào một cái vòng lẩn quẩn.
Bọn họ đã thua không nổi nữa, ta hy vọng điện hạ có thể làm một cái người chịu thua."
Lý Mịch tự nhiên biết ngụ ý của Khương Hằng, y thân là trữ quân, thu phục Tây Xuyên chưởng quản binh quyền, là trách nhiệm của y.
Giả sử như y thậm chí không có cách làm một trong hai người La Vọng, Lý Cận nguyện trung thành với y, cũng tức có nghĩa là địa vị trữ quân này của y tương đối nguy hiểm.
Đến lúc đó bọn họ chỉ có thể xin giúp đỡ với Chu Du, cùng với viện binh bên ngoài của nước Ung mai phục tại Đồng Quan.
Khương Hằng cho y cơ hội, làm không thành, còn có thể trách ai?
"Sau khi thành công, Khương tiên sinh tính toán như thế nào?" Lý Mịch chuyển dời đề tài, Khương Hằng nhìn bộ dáng kia, vị quốc quân tương lai của nước Đại này, tựa hồ muốn mời chào hai huynh đệ bọn họ.
Nhưng mà lưu lại nước Đại, liền phải đối mặt với công chúa Cơ Sương, nàng thật sự có thể buông bỏ thù hận Công Tử Thắng sao?
"Ta nghe Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Hắn lưu lại, ta liền lưu lại.
Cha ta không phải ta, ta sẽ không vì ông ấy chuộc tội, không liên quan gì đến ta, món nợ máu này dù sao ta cũng không nhận."
"Nợ máu gì?" Lý Mịch không biết thân thế Cảnh Thự, chỉ đơn thuần mà cho rằng hắn là vương tử nước Ung.
Lời này lại một lần chứng thực suy đoán của Khương Hằng—— Giả sử Thái Tử Linh mật cáo các nước, muốn dồn Cảnh Thự vào chỗ chết, không có khả năng không nói cho Vương nước Đại.
Trước mắt người truyền tin, chỉ thông tri cho Sương công chúa, ngay cả Lý Mịch cũng không biết.
Vô cùng khả nghi.
Đến tột cùng là ai muốn dồn bọn họ vào hoàn cảnh tứ cố vô thân đâu?
Khương Hằng loáng thoáng, hoài nghi chính mình đã chạm đến chân tướng.
Trong điện không có người trả lời Lý Mịch, Lý Mịch cũng đã quen, trong vương thất trước nay liền không có ai xem hắn là Thái Tử, đặc biệt là người nhà chính mình.
Thay vì nói y là trữ quân một nước, không bằng nói là trưởng tử cần cù chăm chỉ, cẩn trọng lo liệu việc nhà.
"Cho nên nếu như La tướng quân không muốn," Lý Mịch cầm bình thuốc nhỏ Khương Hằng đưa qua cho y, luôn mãi xác nhận nói, "Ta liền phải không nói hai lời, tiên hạ thủ vi cường* độc chết gã sao?"
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì có lợi.
"Điện hạ nhẫn tâm sao?" Khương Hằng hỏi.
"Nếu ngươi nói như vậy, ta chỉ có thể làm theo." Lý Mịch nói, "Ta lại không phải Thái Tử Linh, ta sẽ không tính kế người tiến đến trợ giúp ta."
Khi nghe được lời này, Khương Hằng chợt xúc động, khe khẽ thở dài, cười cười, loại tín nhiệm này làm hắn thực cảm động.
"Vẫn là để ta tới hạ độc đi." Khương Hằng nói.
"Nên gửi tin rồi," Cơ Sương nghiêm túc mà nói, "Đại ca, ta tin tưởng ngươi có thể thành công."
Khương Hằng đưa ra tin, giao cho thị nữ Cơ Sương, đem La Vọng mang vào trong phủ công chúa, chính mình lại không lộ mặt.
Sau giờ ngọ, La Vọng bị mang tới bên trong phủ, một khắc bước ra mật đạo kia, liền hoàn toàn minh bạch.
Nội dung trong tin của Khương Hằng là "Cuộc hẹn bí mật", La Vọng cũng không chú ý, thế nhưng không mang theo bất kỳ một người hộ vệ nào, cho đến khi đi vào bên trong phủ công chúa, liền biết chính mình rất có khả năng không thể quay về.
Nhưng ở trong nháy mắt nhìn thấy Lý Mịch, La Vọng tức khắc hoảng loạn lên.
"Điện hạ?" Giọng nói La Vọng phát run.
"La thúc," Lý Mịch làm theo Khương Hằng chỉ điểm, đối La Vọng trực tiếp quỳ xuống, khẩn cầu nói, "La thúc xin cứu ta!"
La Vọng vội vàng tiến lên nâng dậy Lý Mịch, run giọng nói: "Điện hạ sao lại nói lời này? Ta......!Mạt tướng hiểu được......!Điện hạ, điện hạ ngài......"
Thái Tử bị giam lỏng mất tích, trong triều tự nhiên vô cùng khiếp sợ, mà Lý Hoành đưa ra quyết định cũng vô cùng phù hợp với tình tình của gã ——trước tiên phong tỏa tin tức, nghiêm tra toàn bộ con đường rời đi lãnh thổ nước Đại.
Lý Hoành căn bản sẽ không nghĩ đến, con trai còn lưu lại ở Tây Xuyên, cũng chuẩn bị tạo phản mình, ở trong suy nghĩ của gã, bốn đứa con trai, không có bất kỳ đứa nào dám soán vị.
Nơi duy nhất Lý Mịch có thể đi, không phải là nước Dĩnh, thì đó là nước Ung, vì thế con đường đi thông với Tung huyện ngoài Kiếm Môn quan, cùng với con đường phương bắc Đồng Quan, chính là tuyến đường trọng điểm phong tỏa.
Bên trong thành Tây Xuyên, ngược lại hết thảy như cũ.
La Vọng tiếc hận nói: "Đã quyết định rời đi, cần gì phải quay lại?"
Lý Mịch thấp giọng nói: "La thúc, từ lúc bắt đầu, ta liền chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi.
Ta là Thái Tử nước Đại, tự nhiên cùng sống chết, cùng tồn vong cùng quốc gia."
La Vọng trầm mặc không nói.
Lý Mịch khẩn thiết nói: "Khẩn cầu La thúc cứu ta, cũng là cứu ngàn vạn bá tánh nước Đại, trận này không thể đánh, La thúc! Trong lòng ngài so với ai khác đều rõ ràng hơn! Khi thúc phụ còn sống, gian nan cực khổ trù bị mấy chục năm này, chiến sự xảy ra, ba mươi năm tích lũy liền phải hủy trong một ngày!"
La Vọng thở dài, nói: "Điện hạ, không phải mạt tướng không muốn, quả thật lòng có thừa mà lực