Trước tông miếu đã giết thành máu chảy thành sông, Cảnh Thự mang binh xông lên bậc thang, đội Ngự lâm quân của Đại Vương lui đến trước cửa tông miếu, trận xung phong này làm Cảnh Thự thiệt hại một số lượng lớn binh sĩ, dù sao đối phương thủ ở trên cao, mũi tên như mưa bay xuống bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng lao tới.
Nhưng hắn dẫn dắt gần ngàn tinh nhuệ Tung huyện thành công mà cướp được đất trống trước tông miếu.
Bọn thị vệ sôi nổi hô to "Bảo vệ Ngô Vương!", Cũng vây quanh ở trước cửa tông miếu.
"Đại Võ Vương!" Cảnh Thự nói, "Hôm nay bản tướng quân lấy......"
Ầm ầm tiếng vang, cửa chính tông miếu mở rộng, một màn Cảnh Thự lo lắng nhất đã xảy ra.
Lý Hoành kéo Khương Hằng, từ trong tông miếu đi ra.
Giọng nói Cảnh Thự đột nhiên im bặt, Khương Hằng lại tránh ra tay Lý Hoành.
Lý Hoành thấy dưới trướng Cảnh Thự giơ lên vương kỳ Tấn thiên tử, không khỏi sửng sốt.
Khương Hằng nói tiếp lời Cảnh Thự, trầm giọng nói: "Đại vương Lý Hoành, bản quan cùng Nhiếp tướng quân phụng mệnh Tấn thiên tử, khuyên ngươi ngừng chiến, rút về binh mã ngoài quan! Chớ có khăng khăng làm theo ý mình, khai chiến với nước Ung, làm người trong thiên hạ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!"
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nói.
Giới Khuê ẩn nấp ở trên đỉnh tông miếu, cách một khoảng nhìn xuống dưới quan sát Khương Hằng cùng Lý Hoành, hai bên cách xa nhau khá xa, Giới Khuê không dám tùy tiện mạo hiểm nhào lên.
Lý Hoành lại không có bắt cóc Khương Hằng làm con tin, rõ ràng là khinh thường làm điều này, phát ra tiếng cười to điên cuồng.
"Vương kỳ trong tay, từ đâu mà đến?" Lý Hoành cất cao giọng nói, "Thiên tử đã băng hà rồi! Hai cái tiểu tử miệng còn hôi sữa, giơ lên cờ hiệu của một cái người chết, còn muốn mệnh lệnh bổn vương!"
Khương Hằng: "Cho nên ngươi là không nghe lệnh?"
Cảnh Thự không ngừng ra hiệu, bảo Khương Hằng rời đi chút, Lý Hoành sớm đã nhìn ra, trầm giọng nói: "Muốn chạy trốn liền chạy, Cô Vương có từng là cái hạng người đạo chích hiếp bức người khác?! Uổng cho ta cho rằng ngươi thật sự một lòng vì bá tánh, Cút!"
Một tiếng kia của Lý Hoành như sư tử hống, trong nhát mắt chấn đến Khương Hằng suýt nữa hộc máu, ngay sau đó một chân đá tới trước mặt, dùng tới mười phần sức lực, Khương Hằng tránh cũng không kịp, chỉ sợ phải bị đá đến vụn gãy gân cốt, nháy mắt Cảnh Thự cùng Giới Khuê đồng thời xông lên, lại là Giới Khuê xông tới nhanh hơn, thế Khương Hằng chặn lại một đá kia.
Cảnh Thự quát: "Dẫn hắn đi!"
Cánh tay Giới Khuê đón nhận một cú đá mạnh mẽ của Lý Hoành, nhất thời gãy xương, dùng tay trái giữ chặt Khương Hằng, phóng ra sau điện.
Lý Hoành trầm giọng nói: "Giới Khuê?! Là ngươi?!"
Lý Hoành nhìn thấy Ung nhân, càng phẫn nộ hơn so với khi thấy Cảnh Thự, trong phút chốc minh bạch, Khương Hằng thế nhưng được bảo hộ bởi đệ nhất thích khách nước Ung, này có nghĩa là gì?! Đứng ở phía sau, chính là Ung nhân!
Chợt một chút tán thành cuối cùng của hắn đối với Khương Hằng cũng biến mất đến không còn một mảnh, Lý Hoành hét lên một tiếng điên cuồng, mặc kệ Cảnh Thự, xoay người phóng về phía Giới Khuê!
Khương Hằng: "Giới Khuê! Ngươi không có việc gì đi!"
Giới Khuê quát: "Đừng để ý ta! Chạy mau!"
Giới Khuê cùng Khương Hằng vọt tới hậu viện, tiếng giết chóc dần tới gần, kiếm Thiên Tử trong tay Lý Hoành ra khỏi vỏ, đuổi theo không bỏ.
Trước mặt lại không còn đường lui, Giới Khuê đối Khương Hằng nói: "Tiểu Thái Sử, ta tiến lên giữ chân y, ngươi nhân cơ hội đi mau!"
Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, năm đó Giới Khuê cầm kiếm đuổi giết, từ Lạc Dương đến Ngọc Bích quan, lúc này lại thay đổi lập trường.
Trường kiếm Lý Hoành chỉ thẳng, nói: "Giải thích rõ ràng cho ta, La Hằng, ngươi đến tột cùng là do người nào phái tới?!"
Cảnh Thự lại ở trong tiếng giết chóc kia, đi vào hậu viện, trầm giọng nói: "Lý Hoành, việc này không liên quan đến nước Ung, hắn tên Khương Hằng, là đệ đệ ta."
Khương Hằng cùng Giới Khuê thối lui đến phía ngoài mộ Công Tử Thắng, Khương Hằng quay đầu lại nhìn tay phải gãy xương của Giới Khuê, Giới Khuê một tay rũ ở bên người, vẫy vẫy tay trái, ý bảo không sao.
Lý Hoành xoay người nhìn Cảnh Thự.
"Ta là con trai của Cảnh Uyên," Cảnh Thự nói, "Ta tên Cảnh Thự.
Ngươi không phải muốn báo thù cho Lý Thắng sao? Tới đi."
Khương Hằng trong nháy mắt khiếp sợ, khi đang muốn hô lên "Ca", Cảnh Thự lại làm cái ám hiệu không dễ phát hiện, ý bảo hắn cái gì cũng đừng nói.
Lý Hoành khó có thể tin, nhìn Cảnh Thự, sau đó xoay người đi về phía hắn.
"Cảnh Uyên?" Lý Hoành lẩm bẩm nói, "Cảnh Uyên lại vẫn còn có hậu nhân sống ở trên đời này sao?"
Cảnh Thự đứng thẳng tắp, ngón tay duỗi lên trên cổ chính mình, xả ra khối Ngọc Quyết kia.
"Tinh ngọc." Lý Hoành lẩm bẩm nói.
"Đây là tín vật Trấp Lang tặng cho cha ta." Cảnh Thự sau khi cho y xem qua, liền nói.
"Không sai," Lý Hoành trầm giọng nói, "Tinh ngọc từng ở trong tay Trấp Lang! Ta nhớ rõ! Ta đều nhớ rõ! Nghiệt tử của Cảnh Uyên! Thật sự trời còn thương xót ta, cho ta một cái cơ hội báo thù!"
Cảnh Thự duỗi tay đến sau lưng, thong thả mà rút ra kiếm Liệt Quang đeo ở trên eo.
Lý Hoành suýt nữa liền phải nhào lên, một kiếm trảm chết Cảnh Thự, thế nhưng xúc động kia trong nháy mắt bị kiềm lại, ngược lại đem kiếm thu về trước người, đứng thẳng, trầm giọng nói: "Ngươi rất được, dù sao cũng biết đền mạng thay cha ngươi, niệm tình ngươi quang minh lỗi lạc, sau khi giết ngươi, Cô Vương sẽ đem ngươi chôn cất thỏa đáng."
"Cô Vương lớn hơn ngươi một thế hệ," Lý Hoành khí thế trầm ổn như vực sâu, điên cuồng cùng khát máu trước đó trong phút chốc tan thành mây khói, nghiêm túc nói, "Nhường ngươi ba chiêu, để tránh cho người trong thiên hạ nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Sinh tử huyết cừu, há có thể xem như trò đùa?" Cảnh Thự nói, "Động thủ đi, không cần nhường."
Lý Hoành nói: "Rất tốt, rất tốt."
Khương Hằng trong lòng run sợ, nhìn một màn trước mắt này, tiếng giết chóc bên ngoài dần ngừng lại, Ngự lâm quân nước Đại cùng quân Tung huyện tạm thời ngưng chiến, phân tán về phía sau viện, bắt đầu xem chiến.
Khương Hằng lại nhìn về phía khẩu chuông lớn treo cách đó không xa, giờ phút này, Lý Mịch đã trở lại triều đình Tây Xuyên, đang chờ khẩu chuông trấn quốc gõ vang, thành bại cuối cùng, lại quyết định bởi trận quyết đấu giữa Cảnh Thự cùng Lý Hoành!
Lý Hoành thành danh khắp thiên hạ đã có ba mươi năm, Cảnh Thự mới bước chân ra đời, dám đối y phát ra khiêu chiến.
"Hằng Nhi," Cảnh Thự nhìn về phía Khương Hằng, "Ngươi cảm thấy ta đánh thắng được y không?"
Tay Khương Hằng không ngừng phát run, hít sâu, gật gật đầu.
Lý Hoành không nói chuyện nữa, hóa thành một đạo hư ảnh hướng về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự ở trong khoảnh khắc giơ kiếm kia, kiếm Liệt Quang vẽ ra một vòng ánh sáng, cùng Kiếm Thiên Tử của Lý Hoành chạm vào nhau, mũi kiếm đan xen, kéo ra một đạo tia lửa vang dội, chấn động đến cái chuông cỗ ong ong không ngừng!
"Cha ngươi chính là tội nhân của thiên hạ!" Lý Hoành rống giận gầm lên, Cảnh Thự giống như mũi tên bay vụt qua, đánh vỡ cửa sổ gỗ tông miếu, hai người ngay sau đó mang theo mảnh gỗ đầy trời, xông lên mái tông miếu.
"Vậy thì sao?" Tay phải Cảnh Thự cầm kiếm Liệt Quang, tay trái kiếm quyết*, vững vàng đứng ở trên mái cong, "Muốn báo thù liền tới, bớt nói lời vô nghĩa!"
*(Kiếm quyết chính là, trong phim kiếm hiệp hay thấy á, một tay cầm kiếm, một tay co lại 3 ngón duỗi ra 2 ngón trỏ giữa á! ^^)
Khương Hằng cùng Cảnh Thự từ biệt mấy năm, cho tới hôm nay, khi thấy hắn ra tay nghiêm túc, mới minh bạch được câu "Thiên hạ đệ nhị" kia, tuyệt không phải nói cho có mà thôi.
Cảnh Thự khi con nhỏ được mẹ đẻ Nhiếp Thất truyền thụ, dạy một phen căn cơ võ công, rồi sau đó lại từ chỗ Khương Chiêu học được kiếm pháp Thiên Nguyệt kiếm cùng Hắc Kiếm, mười bốn tuổi, võ công đã đạt đến cảnh giới đứng vào hàng thích khách hàng đầu, sau bốn năm Trấp Tông tự mình chỉ điểm, thực lực càng lờ mờ sánh vai cùng đệ nhất võ sĩ phương bắc Ung Vương Trấp Tông, thậm chí trò giỏi hơn thầy.
Nhìn thấy một cổ sức mạnh mãnh liệt của Lý Hoành cùng kiếm phong chém tới, Cảnh Thự trước sau không cương ngạnh đón đỡ, tránh đi mũi nhọn, giống như chiếc lá cuốn theo cơn lốc, theo một kiếm kia của Lý Hoành đảo qua tông miếu, gạch tường vụn vỡ, trụ gỗ sụp xuống, vạt áo Cảnh Thự tung bay, thái độ không hề quẫn bách.
"Ca......" Khương Hằng run giọng nói, "Huynh làm được!"
Cảnh Thự biết một trận chiến này liên quan đến cả đời của hắn cùng Khương Hằng, chỉ cần chiến thắng Lý Hoành, trên đời này liền lại không còn có người có thể công khai mà đối bọn họ khiêu chiến, để báo huyết hải thâm thù năm đó phụ thân phạm phải.
Hắn cần phải đánh bại Lý Hoành, không có lựa chọn nào khác.
Lý Hoành giận dữ hét: "Cảnh Uyên! Trả mạng đệ đệ ta lại cho ta ——!"
Cảnh Thự lại cùng Lý Hoành đối kiếm, một chiêu này làm nổi lên tiếng vang chạm binh khí đinh tai nhức óc giữa Kiếm Thiên Tử cùng Kiếm Liệt Quang, ngay sau đó hai người lần lược tiến vào rừng mai, lại lần lược nhảy ra, hoa