Khương Hằng đánh xe, rời khỏi núi Đông Lan, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cảnh Thự lại đi bộ theo ở phía sau, phát ra tiếng vang áo giáp, tiếp theo là mười hai thân vệ đi theo phía sau y.
Phía sau nữa, chính là Giới Khuê bị mưa xối đến cả người ướt đẫm.
Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, việc này cũng không thể nói là Cảnh Thự sai.
"Ngươi muốn đi đâu vậy?" Cảnh Thự xa xa mà hô, "Hằng Nhi! Ta sai rồi! Ta sai rồi được chưa! Ta nhận sai với ngươi!"
Khương Hằng biết Cảnh Thự căn bản không cảm thấy bản thân sai, nhận sai chỉ là không muốn hắn bực bội nữa, mà lần đầu tiên chinh phạt người Lâm Hồ, chính là Trấp Tông cùng Thái Tử Lung đưa ra quyết định, Cảnh Thự chỉ là một quân cờ của nước Ung.
Lần thứ hai tiến đến, lại là Giới Khuê nói cho y.
"Giới Khuê nói với ngươi như thế nào?" Khương Hằng dừng lại xe ngựa.
Cảnh Thự cũng là một bụng tức giận, tháo xuống mũ giáp, lau mặt, nói: "Gã nói ngươi bị người Lâm Hồ bắt giữ, bảo ta tới cứu ngươi, thuận tiện chiếm lĩnh luôn thôn này, cũng dễ báo cáo kết quả nhiệm vụ về thành Lạc Nhạn."
Xe ngựa ngừng lại, nhóm thân vệ dừng ngay tại chỗ đợi mệnh, Khương Hằng từ trên xe đi xuống, nổi giận đùng đùng mà tiến tới dòng suối.
Giới Khuê quỳ gối trước một con suối sau cơn mưa, khom người giặc khăn vải, chà lau mắt trái, trước đó bị cục than lửa kia của Khương Hằng huân đến trên mặt gã đen thui, nhưng đôi mắt lại không có bị thương, trên xương mày bị bỏng sưng lên một bọng nước nhỏ.
"Ngươi đi đi," Khương Hằng nói, "Quay về thành Lạc Nhạn, không cần ngươi đi theo ta nữa."
Giới Khuê ngẩng đầu, nhìn Khương Hằng, không nói gì.
Cảnh Thự biết Khương Hằng là thật sự tức giận, đi tới phía sau hắn, nói: "Ta sai rồi, Hằng Nhi, đều là ta sai."
"Là ta sai," Giới Khuê nói, "Ta nên chờ đến khi ngươi đi rồi sau đó lại quay lại động thủ, lúc trước chỉ sợ đợi khi chúng ta rời đi, Lang Hoàng vì bảo đảm vạn toàn, rút khỏi nơi dừng chân."
Cho đến giờ phút này, khi Khương Hằng nghe được Giới Khuê còn muốn giết người, lập tức khom người nhặt lên một cục đá, muốn ném gã một cái, nhưng nghĩ đến dọc theo đường đi Giới Khuê chăm sóc tận tình, lại không đành lòng, khi ném ra mất đi chính xác, rơi vào nước trong suối, nước bắn tung tóe lên mặt Giới Khuê.
Giới Khuê lau mặt, nhìn Khương Hằng cười cười, vẫn là điệu cười cà lơ phất phơ kia.
Khương Hằng xoay người, lên xe.
Cảnh Thự thật vất vả mới theo tới, thấy Khương Hằng đỡ hơn chút, nói: "Dịch qua bên cạnh một chút, ta đánh xe cho ngươi, a, hiện tại chỉ có hai ta, ngươi muốn đánh muốn chửi, thì ra tay đi."
Lần này Khương Hằng không có cự tuyệt y, Cảnh Thự liền tiếp nhận roi ngựa, đánh xe.
"Ngươi không muốn giết người Lâm Hồ, có phải hay không?" Cảnh Thự nói, "Ta không biết, ta cho rằng ngươi bị bắt, được rồi, ngươi nói sao thì chính là vậy đi."
Khương Hằng nói: "Không phải vấn đề ta muốn hay không, ngươi không có một chút nhận định sao? Bọn họ là người! Không phải súc sinh! Ngươi cho là buổi tối hôm nay giết gà ăn sao? Không giết liền không giết, giữ lại nó một mạng?"
"Không quan trọng!" Cảnh Thự nói, "Không quan trọng, được, ta đã biết, được rồi! Ngươi nói đều đúng!"
Khương Hằng hít sâu, Cảnh Thự nói: "Ta cho rằng ngươi bị bắt, sốt ruột mới đến."
Nói, Cảnh Thự thổi tiếng huýt sáo, Phong Vũ liền bay tới, ngừng ở trên xe.
Cảnh Thự lại quay đầu lại nhìn, thấy Giới Khuê đứng thẳng ở trước dòng suối, không có đuổi theo, xa xa mà nhìn xe hàng rời đi.
"Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Ta nhớ ngươi muốn chết, ta mỗi ngày đều nhớ ngươi, tiếp theo chúng đi chỗ nào?"
"Thành Sơn Âm!" Khương Hằng tức giận nói, "Ngươi trở về luyện binh đi!"
"Luyện xong rồi!" Cảnh Thự nói, "Bọn họ phải về nhà hỗ trợ thu hoạch lúa mạch, đi đi, ngươi không muốn lại để Giới Khuê đi theo, để cho gã đi, ta bồi ngươi, được không? Ta tuyệt đối sẽ không giết người lung tung."
"Những người đó là thần dân của ngươi," Khương Hằng nghiêm túc nói, "Là bá tánh của ngươi."
"Được, ta đã biết." Cảnh Thự kêu khổ không ngừng, nghe đến lỗ tai nổi cái kén, y buông ra dây cương, nắm tay Khương Hằng, Khương Hằng muốn tránh ra, Cảnh Thự lại đè hắn xuống, ở trên môi hắn hung hăng mà hôn xuống một cái.
Khương Hằng ngay lập tức liền hết giận, nhất thời không biết nói gì.
"Ta cũng nhớ ngươi." Khương Hằng nói.
"Mỗi ngày sao?" Cảnh Thự run lên cương ngựa, nói.
Khương Hằng: "Không phải mỗi ngày, có khi thật sự bận quá, bận đến vừa nằm xuống liền ngủ."
Cảnh Thự nói: "Ta biết, ta dù bận cũng sẽ nhớ ngươi."
Nói, bỗng nhiên Cảnh Thự nhớ tới nhóm thân vệ còn đi theo, liền quay đầu lại phân phó vài câu, bảo bọn họ trở về thành Sơn Âm đi, dẫn dắt quân đoàn trở lại Lạc Nhạn, cùng các nơi Hạo Thành Đại An, tham dự thu hoạch vụ thu.
Khương Hằng nhịn không được lại quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy Giới Khuê, không biết đi đâu rồi.
Cảnh Thự lăn lộn một đêm, bắt đầu có chút nóng, cởi xuống áo giáp, chỉ mặc một bộ áo trong võ phục màu đen mỏng, một tay ôm Khương Hằng giống như trước đây, duỗi tay sờ lên sau eo hắn.
"Gầy nhiều như vậy." Cảnh Thự bất mãn nói.
Khương Hằng thở dài, dứt khoát dựa ở bên người Cảnh Thự, cũng không tức giận, Cảnh Thự liền giang tay ra, nghịch lỗ tai hắn, ngón tay ở trên tai hắn vòng tới vòng lui.
"Thật khó a, ca." Khương Hằng nói.
"Không muốn đi nữa sao? Vậy trở về?" Cảnh Thự nói.
"Ta nói, muốn thay đổi nước Ung, thật sự quá khó khăn." Khương Hằng ở trong lòng ngực Cảnh Thự trở mình, kéo qua một cái tay khác của y, để y bao bọc chính mình, bi ai mà nói, "Muốn xây dựng một quốc gia cần phải trải qua không biết bao nhiêu thế hệ người, muốn hủy diệt nó, lại rất dễ dàng."
Cảnh Thự gãi gãi cổ, ba tháng, hắn ở trong quân đội ngay cả nói chuyện cũng không thường nói, một bộ dáng vẻ tuyệt thế danh tướng, càng tạo thêm uy nghiêm, nếu không sẽ không dễ quản cấp dưới.
Nhưng vừa gặp Khương Hằng, y lại khôi phục bộ dáng thiếu niên từ trong xương cốt kia.
"Ngươi đều bận rộn làm gì?" Khương Hằng hỏi.
"Luyện binh." Cảnh Thự nói, "Huấn luyện bọn họ, căn cứ địa hình đánh lén, qua sông, đi bộ bình nguyên, phóng ngựa, công chiếm đồi núi, phá thành, cướp cờ, vận chuyển vật tư, mai phục chiến, tao ngộ chiến, đấu chiến dưới nước, trận pháp.
Huấn luyện dã ngoại a, đều là như vậy."
"Sư phụ nói đúng," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Ta tâm địa quá mềm."
Hắn không thể không thừa nhận, lựa chọn của Giới Khuê mới là đúng.
Ở trong mắt Cảnh Thự, Khương Hằng lại là không có khuyết điểm.
"Không phải," Cảnh Thự nói, "Ngươi làm rất đúng, mấy ngày nay, ta cũng đang tỉnh lại, ta không nên đối với bọn họ như vậy.
Không nên đối với người Lâm Hồ tàn nhẫn như vậy, triều đình muốn khuấy động cảm xúc, khai chiến với người Lâm Hồ, đem bọn họ nói như đã phạm tội ác tày trời, ta đều tin.
Nhưng mãi cho đến khi thật sự xuống tay, ta lại cảm thấy, thật sự không có cần thiết đến vậy."
"Bỏ đi." Khương Hằng so với ai khác đều hiểu Cảnh Thự hơn, biết y là một người cứng nhắc cố chấp, phán đoán tình thế thường thường đơn thuần chỉ dựa vào vào cảm giác, sẽ không gia nhập vào phía ích lợi để suy tính, nói lời này, chỉ là bởi vì y ở trước mặt chính mình không hề có nguyên tắc cùng lập trường, từ nhỏ đến lớn thói quen đã làm y cho rằng, đệ đệ đọc rất nhiều sách thánh hiền, so với chính mình càng minh bạch lý lẽ, hắn nói đều đúng, nếu có xung đột, vậy nhất định là chính mình sai rồi.
Ba ngày sau, bọn họ đến thành Sơn Âm, Giới Khuê biến mất, cũng không biết là về Lạc Nhạc phục mệnh, hay là đuổi theo giết những người Lâm Hồ còn lại.
Khương Hằng thầm nghĩ ngàn vạn không cần, nếu Giới Khuê thật sự lại làm như vậy, sự ngăn cách giữa bọn họ, liền không còn có thể vãn hồi.
Hắn không chán ghét Giới Khuê, ngày đó sở dĩ hắn phẫn nộ, nguyên nhân chỉ vì Giới Khuê không hiểu hắn, mà gã vốn nên hiểu hắn.
Thay vì nói là nổi giận với Giới Khuê, không bằng nói là một loại thất vọng sâu sắc, hắn cho rằng Giới Khuê là tri kỷ, lại nhận được một câu trả lời làm hắn thất vọng như vậy.
May mà lúc này hắn cùng Cảnh Thự ở bên nhau, điều này làm cho tâm tình hắn tốt hơn một chút.
Thành Sơn Âm là thành được phong của nhà họ Tằng, không trang trọng nghiêm túc như thành Lạc Nhạn, lại so với Vương Đô còn phồn hoa hơn.
Thân là đất phong của công hầu, Tằng gia không có thẩm quyền, chỉ có thể hưởng thụ một phần thuế trong thành, nhưng bởi vì kế hoạch lớn mười năm Nam chinh, những năm gần đây thuế cũng đang không ngừng thu hẹp lại.
Sơn Âm lưng dựa núi Hạ Lan, dưới chân núi phía Bắc, trị mười bảy