"Ngươi là thương nhân Nhiếp Hải." Khương Hằng ngồi ở một bên trên xe, nhấc chân tùy tiện mà chống lên, "Ta là Khương thị, là tức phụ của ngươi......!Không đúng, không thể là tức phụ của ngươi."
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự khó có thể tin nhìn Khương Hằng.
"Tiểu thiếp." Khương Hằng nói, "Ngươi nhìn bản thân mình xem, bộ dáng hai người chúng ta giống vợ chồng già sao?"
Cảnh Thự nghĩ cũng phải, bản thân mình bị dịch dung thành một người thanh niên, tuy rằng diện mạo vẫn là bộ dáng của Hạng Châu, lại bởi vì tuổi không tương xứng, Khương Hằng lại cố tình đem dung mạo y làm cho già chút, mang theo một thê tử chưa tới hai mươi tuổi, nói là vợ cả cũng không giống.
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự nói, "Lớn tuổi rồi, đến 30 mới có người có con mắt tinh tường thưởng thức, không được sao? Ta là thương nhân tới tái ngoại kinh doanh da lông, có tiền, mang theo chính thê thương yêu nhất, ra ngoài tiêu dao sung sướng, dự định sẽ không trở về Trung Nguyên."
Khương Hằng: "......!Chuyện ngươi bịa ra so với ta còn lưu loát hơn, hạ bút thành văn, được rồi, cứ như vậy đi."
Cảnh Thự: "Ngươi đừng ngồi như vậy, chú ý hình tượng."
Khương Hằng thu lại dáng ngồi, nói: "Khi người nhiều dĩ nhiên sẽ chú ý."
Cảnh Thự: "Bây giờ vào thành ăn cơm sao?"
Khương Hằng từ chỗ Tằng Tùng có được manh mối bảo hắn điều tra chuyện người Để nổi loạn, chuyện này hắn đã hỏi Cảnh Thự kỹ càng tỉ mỉ, đại khái nắm được một chút, chính là ba năm trước, tộc Để nổi loạn chống lại họ Vệ, thành Lạc Nhạn phái ra quân đội, liên hợp binh nhà họ Vệ trấn áp xuống.
Năm ấy Cảnh Thự còn chưa nhận chức tướng lãnh, ở dưới ngự lâm quân Đông Cung làm việc, nhưng mà cũng có nghe thấy một chút.
"Vì sao?" Khương Hằng nói.
"Đất đai," Cảnh Thự nói, "Sau khi ban bố luật ruộng đất, Vệ gia lớn mạnh, trong mấy năm xảy ra nạn đói, thu mua đất của bọn họ.
Cuộc sống của người Để càng ngày càng khó khắn, cuối cùng liền nổi lên phản kháng, tuyên bố muốn giết sạch toàn bộ người nhà họ Vệ."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Ồ, sau đó, làm cho Trấp Tông giận dữ, lại không phải tộc Để, mà là họ Vệ."
"Ngươi làm sao biết?" Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, quay đầu hỏi.
Khương Hằng: "Này còn phải hỏi? Trấp Tông để ý nhất chính là người, tộc Để chết nhiều người, ai tới trồng trọt để nuôi dưỡng vương tộc cùng Ung Quân?"
Bỗng nhiên Cảnh Thự minh bạch, khi chuyện phát sinh, y xác thật không quá rõ ràng vì sao Trấp Tông nổi giận, chỉ cho rằng ông ấy đối với người Để có lòng thiên vị cùng khoan dung, nhưng sau này khi lại tiêu diệt phản quân Lâm Hồ do Lang Hoàng suất lĩnh, Trấp Tông lại một chút cũng không có ý muốn nhân từ.
Nghĩ như vậy, xác thật đúng như lời nói của Khương Hằng, Trấp Tông để ý nhất, chỉ có dân số.
"Ngươi cẩn thận ngẫm lại," Khương Hằng đối Cảnh Thự nói, "Nhớ lại một chút, lúc ấy Đông Cung đã đánh giá chuyện này như thế nào."
Cảnh Thự đối với việc triều chính quả thực hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, dù sao này đã là chuyện ba năm trước đây, hơn nữa y đối với điều này một chút cũng không quan tâm.
Khương Hằng lại yêu cầu một cái manh mối —— bởi vì đây là một thỏa thuận với Tằng Tùng, nhất định có cái tình báo mấu chốt, mà y phải lấy được.
"Ta thật nghĩ không ra." Cảnh Thự buồn rầu mà nói.
"Ngươi sao lại cái gì cũng không biết?" Khương Hằng hết cách với Cảnh Thự.
"Được!" Cảnh Thự nói, "Ta từ từ nghĩ, ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ nỗ lực!"
Khương Hằng cùng Cảnh Thự vào Hạo Thành tìm nơi ngủ trọ, Hạo Thành là thành thị giàu có nhất toàn bộ Tái Bắc, tuy rằng không ngừng truyện máu cho Lạc Nhạn, nhưng bởi vì nông nghiệp ở nơi này chiếm được vị trí địa lý thiên nhiên ưu ái, tụ tập dân cư đông đúc.
Đang là chạng vạng, người Để đang lục tục vào thành, Khương Hằng dùng công văn Tằng Tùng cho hắn thuận lợi vào ở.
Cảnh Thự đi trước an bài cơm chiều, để cho người nấu xong đưa lên, bản thân lại ngồi ở trước bàn vắt hết óc cố gắng nhớ lại chuyện cũ năm ấy.
Khương Hằng chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng tình tình kia của Cảnh Thự, là cho dù như thế nào cũng muốn giải quyết, hắn liền nói: "Ăn thôi, ăn thôi."
Người ở trạm dịch nhìn bộ dáng hai người bọn họ, đó là chồng già vợ trẻ, đối với mỹ mạo của Khương Hằng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, Cảnh Thự trừng mắt nhìn bọn họ, những người khác liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trấp Tông rất tàn nhẫn trong vấn đề cai trị quốc gia, nhưng ở trong thành nghiêm cấm đánh nhau ngược lại rất tốt, kẻ nào tùy tiện ra tay, bị bắt lại chính là hình phạt chặt tay chém chân, cắt cái mũi móc đôi mắt, dẫn tới những chuyện tranh cãi đánh nhau ít đi rất nhiều.
"Ta nhớ ra rồi!" Cảnh Thự rốt cuộc nói.
Khương Hằng cũng đang vắt hết óc, dù sao hắn cũng không biết Tằng Tùng muốn cái gì.
"Là cái gì?" Khương Hằng cầm cái lược, quay đầu nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng một thân áo đơn, bỗng nhiên có loại ảo giác bản thân thành hôn, lúc này liền giống như vợ chồng son.
"Vệ gia cưỡng mua ép bán," Cảnh Thự lấy lại tinh thần, nói, "Trưng thu đất đai người Để, lại đem không ít người trị tội trục xuất.
Đông Cung vốn định phái môn khách đi tra xét, Trấp Lung lại nói, bỏ đi."
Vệ Trác phụ trách dạy dỗ Trấp Lung võ nghệ cùng quân sách, đương nhiên, chủ yếu là quân sách.
Sư phụ của Thái Tử, tự nhiên là muốn võng khai nhất diện*.
*Võng khai nhất diện: Lưới mở một mặt, nguyên ý chính là đem cái lưới bắt chim, đóng lại ba mặt, chỉ mở ra một mặt.
Ý tứ muốn nói đối xử khoan hồng.
"Ta đã hiểu." Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Một khi đã như vậy, trong phủ nhất định có sổ sách."
"Đúng vậy." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nói: "Trừ cái này ra, chúng ta còn muốn tìm người Để hỏi thăm tin tức."
Khương Hằng bắt đầu có chút hối hận dịch dung thành nữ hài, dung mạo có thể sửa, giọng nói không đổi được, muốn thám thính tin tức, một nữ hài đột nhiên dùng giọng nam lên tiếng, nhất định sẽ đem người dọa sợ.
Để Cảnh Thự đi hỏi, Cảnh Thự lại không rõ manh mối.
"Ta có thể," Cảnh Thự trải giường, nói, "Ngươi nói cho ta phải làm như thế nào, ta đi hỏi bọn họ."
Cảnh Thự ngoài miệng nói chuyện, đánh giá Khương Hằng hoá trang nữ trang, trong lòng lại nghĩ một chuyện khác: Y rất thích cách sống thú vị của Khương Hằng, thật sự quá phong phú, quá thú vị, so với y hàng năm hoặc ở trong cung đình, hoặc chính là luyện binh, cuộc sống thật sự quá nhàm chán.
Khương Hằng lại đi chơi khắp nơi, tới mỗi một cái địa phương đều như cá gặp nước, như thể khắp thiên hạ đều trở thành nhà của hắn.
Khương Hằng đi đến trên giường, thấp giọng ở bên tai Cảnh Thự dặn dò, Cảnh Thự ôm hắn, mặt hai người gần như dán ở bên nhau, y nghe xong thỉnh thoảng gật đầu, nói: "Được, liền làm theo lời ngươi nói."
"Nhưng mà Vệ Trác sẽ không có chuyện gì đi?" Cảnh Thự lại có chút không yên tâm.
"Sẽ không," Khương Hằng nói, "Nhà họ Vệ gia nghiệp lớn, Tằng gia bất quá là muốn cho gã một chút cảnh cáo mà thôi."
Tằng gia chặt chẽ nắm giữ Đông Cung, Vệ Trác lại là người ở bên cạnh Trấp Tông, tuy rằng tình cảm cha con giữa Trấp Tông cùng Trấp Lung cực kỳ tốt, nhưng thủ hạ hai bên tranh đấu gay gắt, tự nhiên là không thiếu được, điều này ở bất kỳ một cái quốc gia nào đều là bình thường.
Khương Hằng xuất thân hiển hách, vừa là hậu nhân Cảnh gia, lại vừa là cháu trai bà con xa của Khương thái hậu, tương lai sẽ là trọng thần phụ tá Thái Tử, Tằng Tùng cũng lộ ra minh xác ý độ mượn sức, lần giao dịch này, chỉ là bước đầu tiên bọn họ xây dựng tín nhiệm.
Tằng Tùng nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chỉ cần Khương Hằng đứng ở phe gã, Cảnh Thự tự nhiên cũng sẽ theo lại đây, mua một được hai, chỉ cần hợp tác thuận lợi, liền tương đương với vì con trai mình loại bỏ đi hai kẻ thù ẩn nấp.
Nhưng những lời này, Khương Hằng không có giải thích nhiều cho Cảnh Thự, dù sao mặc kệ hắn đứng ở một bên nào, y đều sẽ nghe mình, khi sai sử Giới Khuê còn muốn khách khí với gã vài câu, sai sử Cảnh Thự, lại không hề có một chút do dự, đều là dĩ nhiên như vậy.
Hôm sau, Khương Hằng đầu tiên là đối tiểu nhị hỏi thăm tình huống trong thành, nỗ lực mà nhéo giọng nói, giả bộ giọng nói nữ hài.
Ý tưởng ban đầu, là bắt đầu từ mua rượu.
"Vì sao trong thành đều không bán rượu?" Khương Hằng vô cùng tò mò, vốn định mua mấy vò rượu, trở về cho Giới Khuê uống, cũng coi như cùng gã giải hòa, không nghĩ tới một đường đi tới, thôn trấn cũng chưa ban lệnh cấm rượu, ngược lại ở thành lớn Hạo Thành lại tìm không thấy rượu.
Tiểu nhị trạm dịch phơi lên giẻ lau, đánh giá Khương Hằng, trong lời nói rất có ý trêu chọc: "Bên ngoài thôn trấn quản không được, nên quản trong thành, tháng tư năm nay mới ban lệnh cấm rượu.
Tiểu nương tử muốn rượu làm cái gì? Đều cấm hết rồi, nếu lại cố ý