Sau khi đã ăn no uống đủ rồi, Hoa Ngũ Sắc mới rời đi đề tài nói:
"Ai..
tiểu thư, ta đang có chút việc phải đi bây giờ, thứ lỗi không bồi lâu được.
Làm phiền tiểu thư có thể để vị cô nương này dẫn đường cho ta một lát không?"
Nàng thật sự không biết cái gì để mà tâm sự cùng vị tiểu thư này á.
Cũng không thể cứ uống trà mãi nha.
Vẫn là tìm lý do mà rời đi mới tốt.
Lê Vân thấy nàng nôn nóng như có lửa đốt, vẻ mặt mất tự nhiên liền hiểu ra, mỉm cười đáp:
"Đã làm phiền cô nương rồi, ta thật là có lỗi.
Vậy để Đinh Hương đi theo cô nương đi."
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, lúc này nàng mới nhẹ thở dài một tiếng.
Ai..
lần này có chút thất thố rồi.
***
Bên trong thư phòng của Bình An hầu
Một nam nhân trung niên đang ngồi sau án thư cầm bút lông viết gì đó.
Phía trước mặt là ba thanh niên trẻ tuổi đang ngồi uống trà.
Đột nhiên nam nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn ba người, bình tĩnh hỏi:
"Các ngươi mấy ngày nay ở hầu phủ có quen không?"
Lời này tất nhiên là hướng La Nhất Phong đang ngồi nghiêm chỉnh nhất nói.
Chỉ thấy hắn chắp tay ôm quyền đáp:
"Chúng ta thấy rất tốt, cảm ơn hầu gia đã quan tâm." Đoạn cũng không nhiều lời nữa.
Lê Lâm trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Ngày nào đám người này cũng lượn lờ ở những nơi có thể kiếm tiền, còn kiếm được không ít, không thấy tốt mới là lạ.
Đã bảo là xuống núi cứu người ah.
Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ kiếm tiền như thế?
La Nhị Gia nhìn hắn một chút, thầm cười nhạo trong lòng.
Cái tên này mặc dù có túi da tốt, thế nhưng bên trong thật sự là một lời khó nói hết ah.
Vị hầu gia này tuy chưa đề cập đến chuyện cứu người.
Nhưng bọn họ cũng không phải là không chuẩn bị gì nha.
Mặc dù hay la cà ngoài phủ, nhưng cũng đã thu thập được không ít thứ ah.
Đúng lúc này, vị hầu gia kia liền nói:
"Các ngươi có biết vì sao ta lại đi tìm sư phụ của các ngươi không?"
Đám người La Nhất Phong: "..."
Ai mà biết được.
Không phải muốn mượn sức người sức của bọn họ sao? Khụ..
mặc dù bọn họ cái gì cũng không có.
Lê hầu gia lại tiếp tục nói:
"Sư phụ các ngươi là một người đặc biệt."
Ông giống như nhớ lại ký ức gì đó, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên cười:
"Hắn vốn là một cô nhi được người nhận nuôi, lại không được đối xử tốt.
Thế nhưng hắn cũng không chịu thua kém.
So với con em thế gia chúng ta còn lợi hại hơn rất nhiều.
Ở trong quân doanh cũng rất được người yêu mến." Dừng một chút lại nói:
"Hắn thông minh lại có nhiều tài nghệ.
Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rồi đi? Bởi vậy ta mới đặt hi vọng vào hắn."
Ai ngờ hắn lại không chịu xuống núi mà chỉ phái đám đồ đệ đi cùng.
Không biết mấy đứa này có thể dùng hay không?
Bỗng nhiên La Nhị Gia nói:
"Hầu gia, vãn bối có chút không hiểu.
Nếu ngài đã nghĩ đến tìm người giúp sức, vậy sao không tìm đến người trên giang hồ?"
Lê hầu gia nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười như không cười:
"Thứ nhất, đây là chuyện hệ trọng, người khác ngươi làm sao có thể tín nhiệm được? Bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn nghe theo ngươi.
Thứ hai.."
Khẽ liếc nhìn La Nhị Gia một cái, không nhanh không chậm nói:
"Ngươi có biết vì sao Trấn Bắc vương lại rơi xuống kết cục đó không?"
Dừng một chút liền thở dài nói tiếp.
"Là bởi vì ngay cả cơ hội phản kháng ngài ấy cũng không thể làm được ah."
Người trong thiên hạ đều cho rằng Trấn Bắc vương vì lòng