Bên trong một đình viện, Hoa Ngũ Sắc vừa lấy đồ ăn vừa trợn mắt nhìn đám tiểu thư nhà quyền quý ở nơi này.
Sao đám người này có thể ngồi một chỗ mà hàn huyên suốt thế? Cái gì cầm, kì, thi, họa sao không mau mau thi triển ra đi.
Cho nàng có cái để giải trí, thật sự là chán muốn chết ah.
Như hiểu được tiếng lòng của nàng, một vị tiểu thư trong đó bỗng nhiên đề nghị:
"Hay là chúng ta chơi trò gì đó cho vui đi?"
"Có thể chơi cái gì bây giờ?" Một nữ tử khác hỏi.
"Không lẽ lại chơi mấy trò ném tên, giải câu đố? Cái này cũng quá cũ rồi."
"Vậy thì đá cầu đi?" Không biết là ai lên tiếng nói.
Cả đám đều quay lại liếc nhìn nàng ta một cái trắng mắt.
Trời tối như vậy, ngươi có thể nhìn thấy cầu ở đâu chúng ta gọi ngươi một tiếng sư phụ ah?
Cô nương kia có chút xấu hổ mà rụt cổ lại.
Làm gì ghê thế, nàng chỉ nói cho vui thôi mà.
Đúng lúc này, một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt nhìn về phía Hoa Ngũ Sắc, lớn tiếng nói:
"Ta thấy không bằng hỏi ý kiến vị cô nương kia thử xem?"
Từ nãy đến giờ nàng để ý thấy nữ nhân này chỉ lo ăn uống, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến bọn họ ở bên này.
Bộ dạng giống quỷ chết đói như vậy, thật sự là làm mất mặt đám tiểu thư khuê các như các nàng.
Người như thế có lẽ cũng không có gia thế gì đáng nói, lấy ra tiêu khiển một chút chắc không sao đâu ha?
Nghĩ như vậy, nàng ta liền đem vấn đề đang thảo luận không ra kia ném sang cho Hoa Ngũ Sắc đang không hiểu gì mà đứng đó.
Ý đồ khiến cho nàng mất mặt một phen.
Hoa Ngũ Sắc nghe thấy mình bị điểm tên, cố gắng nuốt hết miếng bánh đang nhai trong mồm xuống.
Sau đó ngượng ngùng gãi đầu nói:
"Cái này ta không rành lắm, các vị tiểu thư vẫn là tìm người khác đi thôi."
Nữ nhân vừa nãy liền che miệng cười lên:
"Không sao, cô nương biết trò gì hay thì cứ việc nói ra.
Nếu không được chúng ta lại tính tiếp."
"Đúng vậy!" Một đám người lập tức phụ họa nói.
"Ai..
ta chỉ sợ nói ra sẽ khiến các vị cười chê ah." Hoa Ngũ Sắc vô tội chớp chớp mắt.
Nữ tử kia thấy nàng nói vậy thì càng được nước lấn tới, gặng ép hỏi:
"Cô nương cứ việc nói, để xem chúng ta có chơi được hay không?"
Hừ, nàng cũng không tin nữ nhân thô tục này có thể nghĩ ra cái ý tưởng gì tốt.
Bất quá cũng chỉ là nói bừa cho qua mà thôi.
"Như vậy, các vị có biết chơi oẳn tù tì hay không?" Hoa Ngũ Sắc nghe vậy lúc này mới vui vẻ nói.
Trò này hồi bé nàng thường chơi cùng các ca ca ah, rất là thú vị.
Cả đám: "..."
Đó là cái gì?
"Ngươi nói rõ một chút coi." Có người không nhịn được tò mò nói.
"À, trò này rất dễ.
Mọi người có thể chia ra hai người một cặp, sau đó đem bàn tay giấu ra sau lưng, đợi ta đếm từ một đến ba.
Bên nào ra được đồ vật có thể khống chế hoặc phá hủy được bên còn lại thì sẽ thắng.
Chỉ có bốn loại đồ vật được phép ra là kéo, búa, đao, da như thế này."
Nàng vừa nói vừa giơ tay làm mẫu, sau đó nói tiếp:
"Bởi tính chất phân định thắng thua nên để cho kích thích một chút, bên thua bắt buộc phải