Tang lễ của hoàng đế Nam Lạc quốc diễn ra một cách qua loa.
Dân chúng vốn chẳng tiếc thương gì vị hoàng đế bất tài vô dụng này, vì vậy cũng không có ai để ý đến việc ông ta có được an táng long trọng hay không.
Trịnh Tông chứng kiến mọi chuyện diễn ra theo đúng như kế hoạch, lão âm thầm đắc ý nhếch môi cười khẩy.
Lão đã nhận được thư báo tình hình gần đây của Bình An hầu phủ, cũng nắm rõ danh tính đám cao thủ trợ giúp cho lão hồ ly kia.
Để tránh sự tình phát sinh ngoài ý muốn giống lần trước, lão đã phải chấp nhận dâng cho điện chủ Âm Sát điện bảo vật tổ truyền của gia tộc cùng với nhiều lợi ích to lớn khác, đổi lấy sự trợ giúp của hắn.
Tin rằng lần này đám người kia dù có ba đầu sáu tay cũng không chống lại được.
Có lẽ không ai biết được vì cái gì Âm Sát điện lại tham gia vào tranh đấu trong triều, nhưng lão lại biết, đó là bởi vì điện chủ Âm Sát điện đang tìm một bảo vật trong thiên hạ, mà thứ này trùng hợp lại chính là bảo vật tổ truyền của Trịnh gia, cũng chỉ có gia chủ Trịnh gia mới biết cách sử dụng nó.
Chính vì vậy, lão mới có thể nhiều lần nhờ vả bọn họ, tất nhiên mỗi lần đều phải xuất thêm không ít ngân lượng nữa.
Lúc Trịnh Tông vẫn còn đang mỉm cười đắc ý, một thuộc hạ của lão hấp tấp chạy vào, vẻ mặt lo lắng bẩm báo:
"Thừa tướng gia, có chuyện lớn xảy ra rồi."
Trịnh Tông khẽ nhíu mày, không vui nói: "Chuyện gì mà vội vội vàng vàng như thế?"
"Bẩm, thái tử điện hạ hồi cung rồi."
Trịnh Tông hơi giật mình đứng bật dậy, tức giận nói:
"Là kẻ nào để thằng nhóc đó vào cung? Chẳng lẽ không nghe lời ta đã phân phó sao?"
Vì để tạo thuận lợi cho việc lên ngôi, lão đã lấy danh nghĩa thái tử không phải là cốt nhục của hoàng đế để ngăn cản đám người Lê Văn Quân đưa nó vào cung.
Không ngờ bọn hắn vẫn có thể thực hiện được.
Rốt cuộc là kẻ nào đã tiếp tay cho hắn?
Tên thuộc hạ hơi phân vân đáp: "Là Hồ thống lĩnh cho bọn họ vào."
Trịnh Tông nghe vậy thì có hơi bất ngờ, lão nheo mắt.
"Tên Hồ Vân Trừng này từ khi nào lại không nghe lời như vậy?"
"Bẩm thừa tướng, vốn Hồ thống lĩnh không muốn cho vào, tuy nhiên Bình An hầu nói không có chiếu chỉ phế truất thì thái tử vẫn là thiên tử tương lai danh chính ngôn thuận.
Còn nói Hồ thống lĩnh hắn coi thường thiên tử là phạm tội bất kính.
Cũng không biết bọn họ làm thế nào mà tập trung được một đám đông dân chúng đến vây xem, Hàn thống lĩnh bất đắc dĩ mới phải để Bình An hầu dẫn theo thái tử hồi cung điện."
Trịnh Tông nghe thuộc hạ báo cáo tỉ mỉ từng chút một, trong lòng hận đến nghiến răng.
Lão đúng là đã xem thường sự xảo trá của tên Lê Văn Quân này rồi.
"Đi, chuẩn bị kiệu vào cung, ta muốn xem xem bọn hắn có thể làm được gì."
Tên thuộc hạ "vâng" một tiếng, còn chưa kịp lui ra ngoài lại nghe thấy lão nói thêm.
"Ngươi đi truyền lời của ta đến các vị đại thần khác, bảo bọn họ cũng tiến cung luôn đi, ta có việc quan trọng cần thảo luận."
Trong hoàng cung.
Ánh mặt trời chói chang phủ lên cung điện nguy nga được sơn son thiếp vàng khiến nó càng trở nên rực rỡ.
Bên ngoài một mảnh dương quang ấm áp như vậy lại đối lập hoàn toàn với không khí âm trầm lạnh lẽo trong đông cung lúc này.
Chiêu Dương hoàng hậu dùng ánh mắt lạnh lùng trào phúng nhìn về phía đám người La Nhất Phong vẫn luôn kè kè bên cạnh thái tử, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
"Dân đen ở nơi nào, thấy bổn cung mà không hành lễ.
Thật là to gan!"
Nói rồi khẽ liếc sang thị tì bên cạnh, giọng nói phảng phất như không để ai vào mắt:
"Cho người đi mời Hồ thống lĩnh lại đây, bổn cung muốn biết hắn rốt cuộc thủ vệ hoàng cung như thế nào mà hạng chó mèo gì cũng có thể vào được."
Lê hầu gia ở một bên nhàn nhạt lên tiếng:
"Hoàng hậu chớ tức giận, đây là ngự tiền thị vệ thiếp thân của thái tử điện hạ do đích thân tiên đế ngự phong.
Không phải là hạng vô danh tiểu tốt gì cả."
Chiêu Dương nhìn ông cười lạnh: "Bổn cung thế nào lại không biết có chuyện như thế này a?"
"Hoàng hậu có điều không biết, những người này là bệ hạ ủy thác cho lão thần bồi dưỡng từ trước, bây giờ mới bắt đầu nhiệm vụ bảo vệ cho thái tử."
Hừ, nữ nhân này muốn làm khó dễ cho ông, vẫn còn non lắm.
Bây giờ hoàng thượng đã băng hà, có giỏi thì đào mộ hắn ra mà hỏi.
Chiêu Dương hoàng hậu cũng bình tĩnh không kém, giọng nói nàng ta sắc bén:
"Chỉ