Người tới đúng là Bình An hầu Lê Văn Quân, hiện tại đang giữ chức phụ chính đại thần đương triều.
Nói đến đại thần phụ chính này, chức vị cũng xem như là dưới một người trên vạn người, có thể thay mặt hoàng đế xử lý chính sự, tất nhiên bao gồm cả việc điều động binh mã.
Trước đây Trịnh thừa tướng nắm quyền đã cài người của mình vào các vị trí trọng yếu trong cấm vệ quân, Lê hầu gia và Trần tướng quân có muốn lật đổ hắn cũng khó.
Chưa nói đến việc đám quân này chỉ nghe theo lệnh của tướng lĩnh phe Trịnh Tông, chỉ riêng việc điều động thôi đã là một chuyện khó khăn rồi.
Bởi cấm vệ quân là quân đội dưới quyền chỉ huy của hoàng đế, mệnh lệnh điều động của Binh bộ không có tác dụng, chỉ khi có ngọc ấn trong tay mới có thể điều động đội quân này, mà thứ này hiện tại lại đang nằm trong tay Trịnh thừa tướng.
Vì thế, Lê hầu gia cũng chỉ còn cách điều quân địa phương khác đến trấn áp mà thôi.
Có một điều may mắn là lãnh đạo quân địa phương đa số đều là những người trung lập, hoặc là người đã từng ở dưới trướng Trấn Bắc vương và Trần Trung bị đày đi.
Khi hai người họ liên lạc, lập tức nhận được sự đồng tình hưởng ứng của những người này.
Vài ngày trước Trần tướng quân có việc ra ngoài chính là để tập hợp đám người này lại, bí mật hành quân tiến về kinh thành.
Để không chậm trễ, bọn họ chỉ điều động quân đội trấn giữ ở các thành trấn xung quanh gần kinh thành nhất, sau đó chia thành từng nhóm nhỏ trà trộn vào kinh, những toán binh lính này sẽ chờ thời cơ đánh lén đám quân canh giữ cổng thành, tạo thế hỗn loạn để mở cửa cho đám người Trần tướng quân tiến vào bên trong.
Lê hầu gia bình tĩnh đi đến phía trước đám binh sĩ, ông lúc này mặc triều phục màu đỏ tía, toàn thân toát ra vẻ trầm tĩnh lão luyện, nói với Trịnh Tông đang thất thần ở chỗ kia.
"Trịnh tướng, ngươi cấu kết với nhân sĩ giang hồ âm mưu sát hại mệnh quan triều đình, tự ý đem quân bao vây cung điện của thái tử, ý đồ tạo phản, chứng cứ đã rõ ràng.
Ngươi còn có gì muốn nói hay không?"
Trịnh Tông lấy lại tinh thần hừ lạnh: "Thắng làm vua, thua làm giặc.
Lão phu có gì phải nói?" Đoạn quay sang phía Diệp Lăng Ân, giọng điệu âm dương quái khí.
"Diệp điện chủ, ngươi đã hứa sẽ giúp lão phu giải quyết đám người này, bây giờ lại trơ mắt đứng đó, chẳng lẽ Âm Sát điện nói mà không giữ lời hay sao?"
Diệp Lăng Ân nghe vậy, khuôn mặt che giấu dưới lớp mặt nạ lập tức trầm xuống, hắn lạnh lùng đáp:
"Bản điện chỉ nói sẽ giúp ngươi, cũng không nói phải bán mạng vì ngươi.
Là do bản thân ngươi tài nghệ không bằng người khác, có thể trách chúng ta sao?"
"Ngươi chẳng lẽ không muốn thứ kia nữa hay sao?" Trịnh Tông đột nhiên nói.
Hừ, bảo vật mà tên kia muốn có được chỉ có gia chủ Trịnh gia mới biết cách sử dụng, lão nếu phải chết để xem hắn ta làm thế nào mở ra.
Diệp Lăng Ân trào phúng cười một tiếng: "Ngươi thật sự cho rằng mình quan trọng lắm à? Không cứu ngươi bản điện chủ cũng có cách để moi được tin từ ngươi."
Trước đây hắn không sử dụng thủ đoạn bức bách lão là bởi vì ngoại trừ bảo vật ra, lão già này còn mang đến lợi ích to lớn khác cho Âm Sát điện, hắn có ngu mới không lợi dụng.
Thế nhưng bây giờ lại khác, chưa nói đến người của Âm Sát điện đã bị tổn thất, riêng sự góp mặt của Kim Bảng sơn trang cũng đủ để hắn kiêng kị rồi, chứ đừng nói đến nơi này còn một đám quân binh tùy thời có thể mài chết bọn họ.
Hắn bị điên mới ra tay cứu lão ta.
Trịnh Tông cảm nhận được ác ý từ hắn, thân thể không khỏi run lên.
Lão tự nhiên hiểu được ý tứ của tên