Thấy La Nhất Phong đi về phía mình, Lê Lâm biết ý để hộ vệ bên cạnh đi làm việc.
Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước mới mỉm cười ôn hòa hỏi:
"Phong huynh có chuyện gì sao?"
La Nhất Phong nhìn hắn, chắp tay lại ôm quyền nói:
"Ta có việc muốn bàn với thế tử một chút, không biết có được hay không?"
Lê Lâm tươi cười khách sáo:
"Phong huynh không cần phải khách khí như vậy.
Mọi người là do ta mời đến, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, nếu ta có thể làm nhất định sẽ không chối từ."
"Vậy thì tốt quá! Hi vọng thế tử có thể giúp đỡ chúng ta tìm người một chút." Khuôn mặt nghiêm nghị của La Nhất Phong có phần hòa hoãn nói.
Lê Lâm tò mò:
"Các ngươi muốn tìm người nào?"
"Là tam đệ và tứ đệ của ta."
Lê Lâm khẽ nhếch mi mắt, có chút ngạc nhiên nói:
"Hai người họ không phải đang ở trong sơn trại hay sao? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?"
La Nhất Phong cũng không giấu giếm:
"Chắc thế tử cũng biết, lúc chúng ta xuống núi tam đệ của ta có đòi đi theo.
Sư phụ không cho, hắn liền lén trốn đi xuống, đến giờ còn chưa biết ở nơi nào.
Sau đó, sư phụ lại sai tứ đệ đi tìm hắn về.
Ừm..
chắc thế tử không biết, tứ đệ nhà ta có tật xấu không phân biệt được phương hướng.
Cho nên.." Nói tới đây hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan:
"Hiện tại chắc cả hai người bọn hắn đều lạc đường rồi."
Lê Lâm: "..."
Đây là tiết tấu muốn chơi rồng rắn lên mây sao?
La Nhất Phong thấy hắn im lặng, liền nói tiếp:
"Tất nhiên chuyện này chờ đến kinh thành rồi sắp xếp cũng được.
Dù sao bây giờ cũng không tiện làm gì."
Nói thì vậy, trong lòng lại không khỏi cảm thấy nôn nóng.
Hai tên kia nếu không nhanh chóng tìm ra, đến lúc đó nói không chừng đã bị người ta lừa đến tận nơi nào rồi.
Không thể không nói, ý nghĩ miệng quạ đen của La lão đại vô cùng linh nghiệm.
Chí ít thì cũng đã dính lên người một tên.
***
La Tứ Thiếu giờ phút này mặt mày đen lại.
Hắn không nghĩ ra vì cái gì mình chỉ đồng ý đi áp tải với người ta, phút chốc lại thành tân nương bị đem đi ép gả.
Hắn nhìn giá y màu đỏ diễm lệ lại rườm rà, cố nén xúc động muốn xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Rốt cuộc cái y phục đỏ này là để cho con người mặc hay sao?
Cuối cùng không biết là nghĩ đến việc gì liền buồn bực buông tay xuống.
Tự nhủ trong lòng, nhịn một vài ngày nữa thôi là hắn có thể thoát khỏi cái phiền phức này rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi nhớ đến sự tình mấy ngày trước.
Sau khi sư phụ bảo hắn xuống núi tìm người, hắn không nhiều lời lập tức quay về thu thập hành trang đơn giản.
Tự biết mình không thông thạo đường xá, hôm đó sau khi xuống núi hắn liền tìm một gốc cây to lớn bên vệ đường rồi nhảy lên đó nằm chờ đợi.
Không bao lâu, một đoàn người ngựa chậm rãi đi qua.
Hắn hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy một màu đỏ chói đập vào mặt, rõ ràng là một đội ngũ đưa dâu.
Suy nghĩ một chút liền từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt đoàn người.
Ngay lập tức chỉ thấy một loạt thanh âm rút kiếm ra khỏi vỏ.
La Tứ Thiếu: "..."
Làm gì căng vậy? Hắn còn chưa hô mà.
Đám người đưa dâu nhìn thiếu niên mặt không cảm xúc ôm kiếm phía trước.
Thân hình căng chặt bày ra vẻ mặt phòng bị.
Nam nhân cầm đầu nhíu lại chân mày:
"Ngươi là người nào? Tại sao lại chặn đường chúng ta, có biết chúng ta là ai không?"
La Tứ Thiếu tò mò, rất tự nhiên mà hỏi:
"Các ngươi là ai?"
Đám người: "..."
"Chúng ta là người của tiêu cục Phúc Uy.
Huynh đệ có từng nghe qua?" Nam nhân cầm đầu có chút cẩn thận hỏi.
Ánh mắt La Tứ Thiếu như có như không liếc nhìn lá cờ viết hai chữ Phúc Uy to lớn.
Mày khẽ nhíu lại.
Tiêu cục Phúc Uy? Ừm..
chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhíu của hắn, tên cầm đầu liền thở nhẹ một hơi.
Hắn chắc là nghe qua đúng không? Dù sao tiêu cục bọn họ cũng nổi tiếng như vậy.
Thế nhưng làm bọn hắn thất vọng rồi, La Tứ Thiếu từ nhỏ sống trong núi, lại si mê luyện võ không bận tâm đến chuyện gì.
Sao có khả năng biết được tiêu cái gì cục.
Thậm chí rất nhiều thường thức cơ bản hắn cũng không hiểu rõ.
Vì