Giống như những ngày khác, cô rời khỏi nhà một mình. Khi cô vừa quay lại nhà mình, vừa mới đi tới tầng trệt, lập tức bị quản lý toà nhà gọi lại, nói rằng có người đang đợi cô.
"Có người đang chờ tôi?" Cô bối rối hỏi lại.
Kết quả, có hai người đàn ông cao lớn xuất hiện, cùng với một người phụ nữ khôn khéo, vừa nhìn có thể đoán được là thư ký và trợ lý. Tất cả đều là những khuôn mặt rất xa lạ, Lê Vĩnh Huyên chắc chắn cô chưa từng gặp qua bọn họ.
"Cô là Lê tiểu thư đúng không?" Người phụ nữ khôn khéo đánh giá trên dưới người cô một chút, sau đó ngắn gọn nói: "Hợp đồng thuê nhà của cô đã hết hạn, mời cô hiện tại lên tầng và thu dọn đồ đạc, trong vòng một giờ phải rời khỏi đây."
Lê Vĩnh Huyên càng bối rối hơn, cô nhìn người quản lý toà nhà, lại nhìn xem người xa lạ. "Nhưng, nhà ở là do công ty của chúng tôi thuê, có hợp đồng thuê dài hạn, vì sao lại đột nhiên hết hạn, bắt tôi phải dọn đi?"
Người phụ nữ cong cong khóe miệng, "Đúng vậy, bởi vì công ty trả tiền cho cô sống ở đây, vì thế có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào. Lê tiểu thư, đây là bản fax từ hội đồng quản trị, cô hãy nhìn xem một chút."
Cô tiếp nhận bản fax, chữ viết đã hơi bị mờ, rõ ràng chứng minh rằng hợp đồng làm việc của Lê Vĩnh Huyên với tập đoàn đã bị chấm dứt. Trong ngày quy định cô phải dọn ra khỏi chỗ ở và trả lại nhà cho công ty.
Tại thời điểm này, trong đầu cô hoàn toàn mờ mịt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cuộc sống của cô hoàn toàn tập trung vào công việc, tất cả mọi tâm tư của cô hoàn toàn xoay quanh tập đoàn Danh Dương, ngay cả đối tượng yêu thầm cũng là tổng giám đốc Danh Dương. Chỉ ngắn ngủn trong vòng vài ba ngày, tất cả mọi thứ đều bị thay đổi, cô giống như một thân cây bị nhổ tận gốc, rơi vào tình thế không nơi nương tựa.
"Những người này sẽ lên nhà với cô, giúp cô đóng gói và thu dọn đồ đạc." Người phụ nữ vẫy vẫy tay về phía những người đàn ông, ngụ ý hãy giám sát Lê Vĩnh Huyên khi cô chuyển đi, không có chỗ để thương lượng.
"Tôi có thể hỏi...... ai đã gửi bản fax này không?" Lê Vĩnh Huyên không nhịn được hỏi, "Cấp trên của tôi có biết chuyện này không? Có phải là tổng giám đốc --"
Chẳng lẽ chỉ chưa tới một ngày, "hậu quả" mà tổng giám đốc ám chỉ đã tới?
"Đuổi việc chính là đuổi việc, cô không cần phải hỏi nhiều như vậy." Người phụ nữ lại cong cong khóe miệng, cười khinh miệt.
"Ông chủ không thể đuổi việc tôi mà không có cảnh báo......"
"Nói rất đúng. Vì thế, cô hãy chủ động từ chức." Một giọng nói xa lạ lạnh lùng của một phụ nữ khác thêm vào. Tiếng giày cao gót dẫm trên sàn đá cẩm thạch tạo ra âm thanh sắc nét khi người đó bước tới gần.
Ở trước mắt mọi người là một người phụ nữ duyên dáng, có lẽ khoảng tầm 40 tuổi, dáng người hơi mập, nhưng mặc một bộ trang phục Chanel màu trắng, trang trí đều là ngọc trai và kim cương. Toàn bộ thân mình đều tản ra một thân cao quý khiến người không dám nhìn gần.
Bà ta đứng yên ở trước mặt Lê Vĩnh Huyên, đưa cho cô một phong thư màu trắng. Bên trong, là một bức thư đã được chuẩn bị rất tốt.
"Xin hãy ký tên ở chỗ này." Người phụ nữ
cao quý thờ ơ nói.
"Tôi không có ý định từ chức --"
Người phụ nữ cao quý nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối của Lê Vĩnh Huyên. Ánh mắt lạnh băng sắc bén.
"Khi cô vào phòng của chồng tôi vào lúc nửa đêm, cô nên nghĩ tới hậu quả." Người phụ nữ cao quý nói với cô từng chữ từng chữ một, "Để cô chủ động từ chức chính là đã cho cô một lối thoát, đừng đấu tranh vô ích."
"Tôi......"
"Tôi là vợ của Lương Văn Hà." Người phụ nữ cao quý nói rất chắc chắn. "Nhưng tôi rất tò mò...... những cô gái mơ mộng hão huyền như các cô, rốt cuộc sẽ trông như thế nào. Không ngờ, tất cả đều giống như nhau."
Lê Vĩnh Huyên trầm mặc.
"Nể tình đêm qua cô không ở lại qua đêm, tôi sẽ không so đo cùng cô." Người phụ nữ cao quý lạnh lùng nói: "Sau này xin hãy tự trọng, đừng nhào vào trong lòng ngực đàn ông đã có vợ. Quả thực là không biết xấu hổ."
Cô há mồm nhưng không thể nói nên lời. Đêm hôm đó...... cô không hề......
Nhưng những gì bà Lương này nhìn thấy, chính là cô không những ăn tối bên ánh nến cùng với Lương tổng, mà sau khi rời khỏi đó còn quay về khách sạn, trực tiếp vào phòng của Lương tổng.
Hơn nữa, trong mấy năm qua, cô đúng thật là vẫn luôn ngưỡng mộ Lương tổng, luôn nghĩ mọi cách biểu hiện ở trước mặt anh ta, cố gắng viết báo cáo và gởi email cho Lương tổng......
Tất cả đều trở nên buồn cười và đáng xấu hổ như thế.
"Tôi, tôi không phải......" Cô hít sâu một hơi, dừng lại một chút trước khi mở miệng nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng hai người đã ly hôn."
Lương tổng luôn xuất hiện bên ngoài với hình tượng độc thân, chưa bao giờ nhắc tới vợ mình.
"Phải không?" Bà Lương cười cười, bộ dáng căn bản không tin. "Mấy người các cô đều nói như vậy. Nếu thật sự yêu anh ta như vậy, sao không thử điều tra một chút? Không để mắt tới tôi?"
Về tình trạng hôn nhân của Lương tổng, thật sự có quá nhiều đồn đãi, ở trong công ty cô cũng không hỏi nhiều quá; rất khó tin nổi khi cô là một người phân tích khôn khéo như thế, gặp phải chuyện thế này, lại vô cùng hồ đồ mù quáng.
Nếu nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng, vì thế tốt nhất là giữ im lặng.
"Bà Lương là một trong những giám đốc, cha vợ Lương tổng chính là chủ tịch. Sao họ có thể ly hôn? Cô thật sự không biết, hay là đang giả vờ vô tội?" Cô thư ký châm chọc hỏi.
"Được rồi, không cần nhiều lời với cô ta. Cô hãy nhanh ký tên, sau đó dọn đi thôi." Bà Lương đưa bức thư từ chức về phía cô, sau đó đưa cho cô một chiếc bút.
Lê Vĩnh Huyên tiếp nhận, dưới vài cặp mắt giám sát, cô ký một chữ Lê, bàn tay cô run rẩy đến nỗi gần như không thể viết xuống. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lần nữa.