Thời gian dạy học vui vẻ- dạy dỗ trẻ hư trôi qua thật nhanh, dưới ánh mắt như tro lạnh của cậu trai nhỏ thì chúng tôi vui vẻ tan học.
Tôi có cảm giác mình cuối cùng cũng trút được cục tức, xả được tất cả những uất ức do Ma Thanh Thái mang lại, vô cùng thoải mái.
"Lần sau nhớ phải ôn bài trước, vậy mới tìm ra vấn đề nhanh được." Là một giáo viên hiền lành ấm áp trước khi tan học tôi còn rất tốt bụng nhắc nhở học trò, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười thật tươi khiến cậu trai nhỏ cay lắm, tôi âm thầm sung sướng quan sát khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta, chỉnh một cậu thiếu niên trong tuổi phản nghịch thật là thú vị, haha.
"Chị...!chị cẩn thận đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu." Cơn thịnh nộ bị tôi đè suốt 3 tiếng đồng hồ đã bùng nổ hoàn toàn, mồi lửa của sự phản nghịch ở tuổi teen trước giờ đều rất khó hiểu, tôi chớp mắt nhìn cậu nhóc giận dữ đập bàn đứng dậy, trong đáy mắt còn hiện rõ ngọn lửa đang rực cháy, tôi cũng cạn lời đứng lên.
Nói thật lòng nếu cậu ta mà có chiều cao 1m8 thì chắc tôi cũng sẽ hơi sợ chút, ít nhất cũng không có cảm giác buồn cười thế này, song buồn thay cu cậu chỉ có 1m7, cao hơn tôi có 5cm khí thế cũng không hơn là mấy.
Tôi nhìn xuống lại thấy cánh tay gầy như cọc tre của cu cậu, làm sao giờ, tôi lại càng thấy buồn cười.
Tôi kìm cố giữ khoé miệng của mình để không bật cười, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trái tim của cậu thiếu niên ở tuổi nổi loạn vừa nhạy cảm vừa mong manh dễ vỡ, trong chớp mắt cu cậu bị khoé môi hơi nhếch lên của tôi làm cho tức điên, hoàn toàn biến thành người Sparta sắp sửa lao vào chiến đấu, vũ trụ nhỏ bùng nổ muốn xé xác tôi, cậu bước nhanh về phía tôi, túm lấy cổ tay không mấy mảnh mai của tôi.
"Chị cười cái gì? Tôi có gì mà chị cười hả?"
Tiếng gầm của cậu ta làm tôi muốn điếc cả tai, quả nhiên tất cả những cậu bé tuổi teen đều có một giọng nói rất khoẻ, tôi lùi lại một bước, xoa hai lỗ tai "Cậu đang phát điên gì thế hả? Lên cơn nổi loạn hả?"
"Nổi loạn cái gì?" Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu, hai bờ môi mím chặt.
"Chị dám nói tôi lên cơn điên?"
"Nhìn cậu như một người Sparta thế này không lên cơn điên thì là gì? Về trái đất làm một người bình thường đi được không?" Nhìn dáng vẻ này của ta tôi cũng cảm thấy hơi ức hiếp người quá đáng.
"Cho dù cậu có ghét tôi cỡ nào, có tìm cớ đuổi tôi đi, rồi bố mẹ cậu cũng sẽ tìm càng nhiều người khác để trông chừng cậu thôi, tôi tin là những giáo viên khác còn nói nhiều và phiền hơn tôi rất nhiều.
Lẽ nào chúng ta không thể dạy học trong hoà bình được hả?"
"Chị dựa vào đâu mà muốn can thiệp