27.
Ấm ức
Độc tem
Tôi không kìm được cơn run rẩy sợ hãi, đau lòng, một cảm xúc không tên, tôi ngây người tại chỗ, ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn hắn rơi vào điên cuồng.
Quả nhiên Vương Giới nói không sai, Ma Thanh Thái quả thật là một người cuồng em gái.
"Anh có giận mấy cũng chẳng không giải quyết được gì, Ma Thanh Thái, anh bình tĩnh lại đi, chí ít cũng đừng làm tổn thương đến chính mình.
hắn lại đập đồ đập bàn, tôi kiềm nén sự sợ hãi giữ chặt tay hắn "tôi rót ly nước cho anh nhé, chuyện em gái anh, chúng ta từ từ nói..."
"Cút! Ma Thanh Thái lại hét vào mặt tôi "Đừng có xen vào chuyện của nhà chúng tôi nữa, làm đúng thân phận khách thuê nhà của cô đi, đừng tưởng cô thật sự có thể nói được."
"Tôi không hề muốn nói gì cả, chỉ là tôi thấy anh quá kích động, khi anh tỉnh táo lại là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Ma Thanh Thái, tôi vẫn luôn là một người khách thuê nhà, mấy tháng nay tôi vẫn đóng tiền nhà đầy đủ đúng chưa? Tôi không có ý gì khác, anh không biết dáng vẻ của anh bây giờ trông đáng sợ cỡ nào đâu.
Tôi không phải là nơi cho anh trút giận, anh đừng có la hét với tôi." Bị hắn hét vào mặt làm tâm trạng của tôi cũng rất buồn bực, lại có cảm xúc muốn khóc không hiểu nổi.
Đã biết tính tình của hắn là như thế, từ đầu đã không trông cậy vào hắn sẽ tốt với tôi chỗ nào.
"Tôi không muốn nói bất kỳ lời nào với cô nữa, ngay bây giờ, mau cút vào phòng của mình đi.
Rõ ràng là đang giận chó đánh mèo khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt trừng mắt nhìn tôi với cơn giận ngút trời.
Vương Giới nhìn không ổn bèn bước ra giữa chúng tôi, cậu cố gắng hòa giải: "Anh họ, anh đừng đối xử như thế với chị ấy như thế, chị ấy thật sự rất quan tâm chúng ta, cớ gì phải la mắng chị ấy vì chuyện của chị họ chứ."
"Tôi chưa la mắng cậu là may rồi, hai người có thể biến khỏi tầm mắt của tôi được không? Làm ơn, đừng có nán lại bên cạnh tôi nữa! Ma Thanh Thái đã nói như thế trong lòng tôi thầm thở dài một hơi, nhắm mắt xua cục tức, lần nữa mở mắt đã vung tay ra khỏi Vương Giới rồi chạy một mạch ra ngoài cửa.
Tâm trạng hỏng bét cơn tức lên đỉnh, Ma Thanh Thái dựa vào đâu mà chà đạp sự quan tâm của tôi? Tôi cũng không phải là người đã làm ra sai lầm gì! Rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức làm dịu mối quan hệ của mọi người, thế mà vẫn bị mắng như thế, cuối cùng là do tôi đã trêu ai ghẹo ai.
Không chạy nổi nữa thì đi bộ, tôi đi thẳng đi thẳng một mạch tới gần trường đại học T, cắn môi ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven đường.
Thật là càng sống càng thụt lùi,tại sao cứ