"Nhìn gì đó? không ngờ cô lại rất thích con nít.
Nói muốn tôi mời, cuối cùng vẫn là hắn trả tiền, với danh nghĩa là không muốn bóc lột phần tử vô sản.
"Thích chứ, anh không thấy bọn nhỏ rất đáng yêu à? Cơ thể mềm mại, lần nào tôi cũng rất muốn x0a nắn tay của tụi nó, sau đó bóp chân tụi nó.
Ma Thanh Thái, có phải anh chỉ có cao lên đúng không, tôi thấy khuôn mặt anh lúc nhỏ với bây giờ chẳng khác gì cả.
"Nói xàm gì đó, trước đây tôi còn dễ thương hơn nhiều, tôi bây giờ là theo phong cách quý ông lịch lãm.
Cắn miếng khoai tây chiên Ma Thanh Thái tỏ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, ngay lập tức, cốc coca tôi vừa uống đã phun ra.
"Tống Tường! cô có thể bớt chơi dơ lại được không?"
"Xin, xin lỗi! Chỉ là nhìn gương mặt này của anh mà nói quý ông lịch lãm, thật sự rất rất buồn cười..
Ha ha...!Ma Thanh Thái, anh thực sự chỉ có thể đi theo hướng ngôi sao nhí thôi, kiểu đàn ông trưởng thành không thích hợp."
Tôi vô cùng thành khẩn đề nghị hắn, chỉ sợ hắn có ngày nghĩ không thông suốt.
Một khuôn mặt đáng yêu thế này đi giả ngầu làm gì.
"Ha ha, nếu không thể đi theo hướng đàn ông trưởng thành thì một nam tổng tài cũng được chứ hả? Nói mau, cô với hắn rốt cuộc có quan hệ gì? Sao mỗi lần nói đến Khưu Nhiễm Trạch là sắc mặt lại xấu đến thế? Đừng nói với tôi hắn là bạn trai cũ của cô nhé."
"Hắn chính là bạn trai cũ của tôi mà." Thuận ttheo lời của hắn, tôi trả lời, lần này người sặc coca không phải tôi nữa.
"Ồ! Bạn trai cũ của cô là hắn? Loại mặt hàng như hắn mà cô cũng cần?" Ma Thanh Thái lau miệng không quan tâm tới hình tượng nữa.
"Tôi thực sự rất muốn biết phụ nữ mấy người có mắt thẩm mỹ thế nào, ngay cả một tên ảnh đế như thế cũng có thể nuốt trôi, không cảm thấy cuộc sống rất ra vẻ rất buồn nôn hả?"
"Lúc đó không cảm thấy vậy mà, tất cả đều do sức mạnh của tình yêu." Tôi cũng rất tò mò khi đó tôi rốt cuộc đã nghĩ gì trong đầu, lại đi thích Khưu Nhiễm trạch một tên không có nội hàm, chỉ được mỗi cái miệng.
Quả nhiên là tuổi quá nhỏ gây ra họa.
"Theo cá tính của cô, không giống kiểu phụ nữ nửa vời, nói mau, rốt cuộc hắn đã làm gì với cô?" Đập tan nồi đất hỏi đến cùng, Ma Thanh Thái chính là kiểu người thà làm cho máu phun ra từ vết thương chứ không để nó tiếp tục thối rữa.
Trong lòng tôi hơi căng thẳng nhớ lại những chuyện trong quá khứ giống như bị từng đao từng đao cứa vào da thịt.
"Bà ngoại tôi có đứng tên một mảnh đất trong mắt mọi người thì không được có giá lắm, bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đó, cuộc sống an yên cứ thế trôi qua.
Sau khi cha mẹ mất, tôi theo anh trai tới nương nhờ nhà bà, lúc tôi học cấp ba có một nhóm người đi vào