Lúc Tưởng Uyển đang nấu cơm chiều thì nhận được điện thoại của Hà Ánh Đồng.
Cô tắt bếp, về phòng nghe điện thoại.
Hà Ánh Đồng phải đi.
Tưởng Uyển nắm di động không biết nên nói gì.
Trước khi tắt máy, cô hỏi Hà Ánh Đồng đang ở đâu, sau đó nói với cô ấy, "Cậu chờ tớ một lát.
"Cô gửi tin nhắn cho Văn Tẫn rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vụ án của Ngụy Kỷ Nguyên chưa kết thúc, giải quyết xong cũng phải mất hai ba tháng, còn hình phạt, luật sư đã nói cho Hà Ánh Đồng kết quả xấu nhất.
Hà Ánh Đồng cũng không yêu cầu luật sư bào chữa cho Ngụy Kỷ Nguyên, chỉ đưa cơm vào, sau đó ngồi trên bậc thang trước cửa cục cảnh sát hút thuốc.
Hút xong bao thuốc, cô ấy quyết định rời khỏi nơi này.
Lúc Tưởng Uyển chạy tới, Hà Ánh Đồng vẫn đang ngồi trên bậc thang, dưới đất có đầy mẩu và tàn thuốc.
"Chào.
" Hà Ánh Đồng ngẩng đầu, nhẹ nhàng chào cô.
Tưởng Uyển đi qua, "Tớ mời cậu ăn cơm.
""Được.
" Hà Ánh Đồng khẽ cười, đứng lên phủi mông, "Đi quán ăn khuya đi.
"Quán ăn khuya ban đêm đã kín hết chỗ, hai người ngồi bên ngoài gọi suất thịt nướng BBQ hơn 100 tệ, Hà Ánh Đồng muốn gọi hai chai bia, hỏi Tưởng Uyển, "Uống không?"Tưởng Uyển không biết uống rượu, nhận lấy chai bia trong tay cô ấy, "Uống.
"Hà Ánh Đồng cạn chai cùng cô, "Anh ta bị như vậy là xứng đáng, không trách ai được, cậu không sai, cho nên đừng nghĩ quá nhiều.
"Cô ấy ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Tưởng Uyển không nói chuyện, cũng uống một ngụm theo cô ấy.
Hà Ánh Đồng cầm lấy xiên thịt trong tay cho vào miệng, "Tớ rất ích kỷ.
"Cô ấy lại ngửa đầu uống một hớp, "Xảy ra chuyện này, tớ còn xin cậu đừng nói cho người khác, xong việc ngẫm lại, cảm thấy bản thân quá vô sỉ.
"Tưởng Uyển cũng uống một hớp bia.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói của Hà Ánh Đồng tựa như là những tiếng lòng cô ấy nghẹn khuất rất lâu rồi, thẳng đến giờ phút này, mới có thể nói ra.
"Tớ không còn mặt mũi gặp cậu.
" Hà Ánh Đồng cười lau mặt, đầu ngón tay có vệt nước, khóe môi cô ấy cong lên, nhưng nước mắt trên mặt lại chảy xuống, "Vốn dĩ tớ cho rằng cậu sẽ không nhận điện thoại, kết quả, cậu không chỉ nhận, còn mời tớ ăn cơm.
"Cô ấy vừa cười vừa khóc, "Tớ ước gì tớ không gặp cậu! "Tưởng Uyển im lặng uống bia.
Hà Ánh Đồng vẫn khóc, "Tưởng Uyển, tớ vẫn luôn xem cậu là chị em tốt, tớ không muốn mất đi Ngụy Kỷ Nguyên, cũng không muốn mất cậu, nhưng! Nhưng sao mọi chuyện lại biến thành như vậy! "Tưởng Uyển ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, cô lau nước mắt ở khóe mắt, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi.
"Đúng vậy, sao mọi chuyện lại biến thành như