Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng ngậm côn thịt của anh.
Côn thịt này đã đi vào tiểu huyệt của cô vài lần, lúc này lại đang ở trong miệng của cô.
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cả thân thể cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Văn Tẫn nằm ở trên giường, còn Tưởng Uyển nằm sấp trên người anh, một tay chống ở bụng, một tay chống ở trên đùi, mở miệng bọc lấy côn thịt anh.
Đây là lần đầu cô làm chuyện này nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể học theo anh lần trước khẩu giao cho cô, nhẹ nhàng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Liếm được một lúc, cô há miệng ngậm lấy nguyên cây.
Văn Tẫn giữ gáy cô, eo đưa đẩy côn thịt về phía trước, cắm sâu vào họng cô.
Tưởng Uyển bị anh cắm sâu như vậy thì không chịu được, cô gấp gáp vỗ cánh tay anh, anh lập tức rút ra.
Chờ cô hô hấp bình thường, anh lại lần nữa cắm vào.
Tưởng Uyển biết, anh hiện tại cần phải bắn ở trong miệng cô, nếu không! miệng cô vẫn sẽ phải ngậm cây côn thịt này.
Văn Tẫn tiếp tục giữ đầu cô, cắm côn thịt vào bên trong.
Anh rút ra cắm vào, động tác giống như đang cắm tiểu huyệt vậy, thọc vào rút ra tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tưởng Uyển cảm thấy thân thể càng ngày càng kỳ quái, nghe tiếng anh thở dốc, phía dưới của cô không ngừng ướt, chảy ra một lượng lớn dâm thuỷ.
Đột nhiên, cây côn thịt trong miệng cô giật giật kịch liệt, ngay sau đó tinh dịch nóng bỏng phun ra, mùi vị tanh nồng lan ra khắp khoang miệng, cô nghiêng đầu định nhổ ra, lại bị Văn Tẫn nâng cằm lên.
"Tôi đã ăn của cô.
" Anh lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc :"Vậy cô cũng nên ăn của tôi.
""! "Cô không còn biện pháp nào khác, đành phải nuốt toàn bộ tinh dịch của anh xuống, vì quá nhiều nên rơi ra vài giọt, chảy theo khóe môi xuống tới cổ, lại theo cổ chảy đến ngực.
Hình ảnh này vừa dâm mĩ lại sắc tình.
Văn Tẫn còn muốn làm tiếp nhưng đã thấy Tưởng Uyển cầm quần áo chạy vội vào trong toilet, cô súc miệng đánh răng xong mới tắm rửa.
Dòng nước ấm áp như có như không chảy qua đầu vú, giống như Văn Tẫn đang dùng môi cọ xát vậy.
Cô giật mình, nhanh chóng rửa sạch thân thể rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, thấy anh đang đi đến, thân thể trần truồng, côn thịt mềm oặt gục đầu xuống, theo bước chân của anh lắc qua lắc lại.
"! "Tưởng Uyển vội quay đầu đi