- Hừ!Bớt sàm ngôn đi. Bắt đầu nào.
Một nữ sinh đội tuyển bơi lội nói. Đối mặt với người khoa mỹ thuật tạo hình, nàng căn bản không để vào mắt. Nàng là người đầu tiên dẫn đầu mọi người đứng dậy.
- Bên các người là ai tới? Lão sư các ngươi tới đây cũng được nếu không không thắng nổi một trận thì xấu hổ lắm a. Bất quá cho dù lão sư các ngươi tới cũng chưa chắc thắng được.
Nữ nhân thi trận đầu ngạo nghễ nói. Không để người khoa mỹ thuật tạo hình vào trong mắt.
- Các em có ai lên không?
Dư Kiều nhìn chúng nhân nói. Mọi người nhất thời lắc đầu. Tuy mọi người ủng hộ tranh đấu nhưng thực lực thì làm gì được bao nhiêu, lên cũng chỉ làm mất mặt mà thôi.
- Lão sư, hay là cô lên đi, đánh phủ đầu bọn chúng.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói.
- Đây…
Dư Kiều có chút khó khăn. Nàng là lão sư. Cho dù có thắng cũng không vinh quang.
- Được rồi! Dư Kiều, ngươi bớt giả bộ đi. Còn không nhanh ra thi đấu. Ta còn không biết ngươi à. Nói nhiều như vậy để cho ngươi ra thi đấu thôi. Còn bày đặt khiêm tốn gì nữa.
Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều vẻ mặt ti bỉ, dùng giọng âm dương quái khí nói.
- Thi đấu thì thi đấu. Răng hô chết tiệt, ta mà sợ ngươi à. Cẩn thận thua đừng có khóc đó!
Dư Kiều không nhịn được mắng. Nữ nhân răng hô tức giận nhưng cũng không bộc phát.
- Tốt. Hai ngươi các ngươi đứng vững chưa? Ta đếm 1….2….3… Bắt đầu. Một vòng qua lại là thắng.
Nữ nhân răng hô nhìn hai người nói. Hai người lập tức chuẩn bị kỹ càng.
- 1…2…3..Bắt đầu!
Hưu!
Hưu!
Hai người lập tức nhanh chóng nhảy xuống nước, bơi về hướng đối diện. Dư Kiều không hổ là lão sư. Tốc độ không phải là nhanh bình thường, thế bơi cũng rất ưu nhã. Cả người giống như là cá. Nhanh chóng hướng bờ bên kia bơi đi. Nữ sinh bên cạnh tốc độ cũng nhanh nhưng vẫn chậm hơn nửa thân người.
Khoa mỹ thuật tạo hình thấy Dư Kiều vượt lên đầu, lập tức cao hứng hô to.
- Dư lão sư, cố gắng lên!!!
- Dư lão sư, cố gắng lên!!!
- Dư lão sư, cố gắng lên!!!
Người khoa mỹ thuật tạo hình chỉnh tề hô lớn. Đội tuyển bơi lội sắc mặt rất khó nhìn. Bởi vì người của các nàng chậm hơn Dư Kiều đến nửa thân người.
- Hừ!Đắc ý cái gì, mới là trận đầu thôi.
Đội tuyển bơi lội nhìn về khoa mỹ thuật tạo hình khinh thường mà nói.
Dư Kiều rất nhanh liền chạm tới bờ bên kia xong nhanh chóng xoay người lại. Nữ sinh cũng theo sát phía sau, vẻ mặt cố hết sức. Vẻ mặt lớn lối khi này hoàn toàn mất hút, thay vào đó là một loại tức giận cùng không cam lòng. Ả không nghĩ tới lại bị Dư Kiều kéo ra một khoảng cách lớn như vậy, có khác nào vả thẳng vào mặt ả.
Tốc độ bơi của Dư Kiều rất là nhanh. Thoáng một cái đã bơi hơn nửa khoảng cách rồi. Rất nhanh sẽ tới đích. Mà nữ sinh kia còn cách một nửa thân người. Mắt thấy thắng lợi sẽ thuộc về khoa mỹ thuật tạo hình. Mọi người đều hưng phấn cả lên.
A!
Đột nhiên, Dư Kiều la to. Chân trái mạnh mẽ rút lại. Cả người lập tức chìm xuống. Người khoa mỹ thuật tạo hình nhất thời cả kinh.
- Không tốt. Chuột rút!
Tần Thiên thầm nghĩ. Lập tức không nói 2 lời, mạnh mẽ nhảy vào nước. Nhanh chóng xài kiểu bơi của chó. Vươn cánh tay ôm Dư Kiều từ phía sau, kết quả không cẩn thận, bàn tay to trực tiếp trùm lên bộ ngực cao vút của Dư Kiều. Tần Thiên nhất thời ngẩn ra, vội vàng buông ra. Một lần nữa quơ tay ôm eo nhỏ của Dư Kiều, hướng bờ bơi lại.
Mà nữ sinh kia cũng không vì Dư Kiều bị thương mà ảnh hưởng, vẫn bơi nhanh chóng về đích. Lên bờ, Tần Thiên theo sát ở phía sau, đỡ Dư Kiều lên bờ.
-Lão sư, thả lỏng, buông tay, không nên lộn xộn.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói. Sau đó đem Dư Kiều đầu gối chặn lại,1 tay dùng sức nâng chân nàng lên cao, kéo dãn cơ bắp chân ra. Dư Kiều khởi động rất kỹ nhưng không nghĩ tới lại bị chuột rút.
- Tốt. Hiện tại ta tuyên bố. Ván đầu tiên, đội tuyển bơi lội thắng.
Nữ nhân răng hô cười lớn tuyên bố.
- Không công bằng, lão sư chúng ta bị thương.
- Đúng vậy. Không được tính. Đây là ngoài ý muốn.
Lập tức người khoa mỹ thuật tạo hình rối rít hô lớn, tỏ vẻ bất mãn không phục.
- Hừ! Trong trận đấu phải suy tính đến chuyện ngoài ý muốn. Ai bảo ngươi không chuẩn bị kỹ. Ở thế vận hội Olympic cũng như vậy, chuột rút là coi như thua.
Nữ nhân răng hô cười lạnh nói.
- Mọi người không nên cãi cố. Thua thì thua, không có chuyện gì lớn. Kế tiếp còn hai ván nữa.
Dư Kiều nhìn mọi người nói. Chân nàng đã không có chuyện gì rồi.
- Đúng vậy. Không cần phải tranh luận. Còn tới hai ván lận.
- Nhưng là chúng ta sao có thể so sánh với bọn họ.
Một người nói. Lão sư là người lợi hại nhất còn thua thì ai có thể thắng được.
- Mọi người ai nguyện ý lên đấu?
Dư Kiều nhìn mọi người nói. Mọi người lập tức lùi về phía sau không nói lời nào. Dư Kiều nhất thời vẻ mặt thất vọng.
- Như thế nào? Không ai dám ra nữa à? Sao không nhận thua đi. Dù sao cũng là tự chuốc lấy nhục nhã. Chúng ta cùng lắm sẽ không nói ra ngoài đâu. Ha ha ha!
Nữ nhân răng hô đắc ý nói. Đội tuyển bơi lội cũng giễu cợt cười lớn lên.
- Ngươi...
Dư Kiều yếu ớt nói không ra lời.
- Đắc ý cái gì. Răng hô chết tiệt, lớn lên khó coi như vậy mà còn dám cười lớn tiếng sợ người khác không biết hàm răng của ngươi à? Tiểu gia không lên tiếng các ngươi nghĩ là thắng rồi à? Mơ giữa ban ngày đi?
Tần Thiên nhìn bọn đội bơi thản nhiên nói.
Nữ nhân răng hô bị Tần Thiên nói như vậy sắc mặt nhất thời đại biến, vẻ mặt âm trầm nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi tới thi đấu đi. Ít nói nhảm một chút.
- Hừ! Còn cần ngươi nói à, răng hô chết tiệt. Hai ván kế tiếp lão tử tiếp hết. Cho người lợi hại nhất ra đi, lão tử muốn đem các ngươi hành tới chết đi sống lại.
Tần Thiên nhìn nữ nhân răng hô khinh thường nói. Lời này vừa ra khiến cho sóng to gió lớn.
- Ha ha ha.. chết cười mất. Ngươi muốn thi đấu cùng người lợi hại nhất? Ta không nghe lầm chứ?
Nữ nhân răng hô chỉ vào Tần Thiên chế giễu, lớn lối nói.
- Nói mạnh miệng không sợ đau đầu lưỡi à, cùng người mạnh nhất của chúng ta thi đấu, thuần tuý là tìm chết.
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngại vừa rồi nhục nhã chưa đủ à?
Đội tuyển bơi lội châm chọc cười lớn lên.
- Tần Thiên, anh có đấu được không? Không được cũng đừng có sính cường.
Hàn Thi Vũ lôi kéo cánh tay của Tần Thiên thấp giọng nói. Nàng cũng không tin được Tần Thiên.
- Tần Thiên, cậu không nên cậy mạnh. Một trận
đánh cuộc thôi, cậu cũng đã cố hết sức rồi. Hai ván lận, cậu làm sao chịu được.
Dư Kiều cũng nói.
- Đúng vậy, bỏ đi thôi.
Người khoa mỹ thuật tạo hình cũng rối rít phụ hoạ nói.
- Yên tâm. Những tiểu nhân đắc chí này cho tới giờ ta cũng không để vào trong mắt. Mọi người xem ta làm sao thu thập bọn họ.
Tần Thiên nhìn mọi người tự tin nói.
- Tiểu tử, ít nói lời vô ích đi. Có bản lãnh thì lấy ra thi đấu.
Nữ nhân răng hô nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Hừ! Thi đấu thì thi đấu, đưa người mạnh nhất của các ngươi ra đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5s chấm cơm.
Tần Thiên đáp lại nói.
- Tốt.Trương Nghi, ngươi ra đi. Cho hắn biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục.
Nữ nhân răng hô chỉ vào mội nữ sinh cao gầy. Đó là Trương Nghi. Nữ sinh này lập tức liền đứng dậy, rất là khinh thường nhìn Tần Thiên một cái.
- Tần Thiên, anh có thể thắng được sao?
Hàn Thi Vũ lôi kéo cánh tay của Tần Thiên, vẻ mặt không tin nói.
- Anh thắng thì em thưởng gì đây?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ mê đắm nói khiến nhất thời đỏ mặt.
- Vậy anh muốn làm sao?
Hàn Thi Vũ ngượng ngùng nói.
- Hắc hắc, chúng ta bàn luận một chút chuyện nhân sinh a. Như thế nào?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ thấp giọng nói. Sắc mặt Hàn Thi Vũ cực kỳ xấu hổ, thầm mắng Tần Thiên lưu manh. Bất quá vẫn gật đầu.
- Tốt. Vậy thì bắt đầu nào.
Tần Thiên đi tới hồ bơi, nhìn nữ nhân răng hô nói.
- Hừ, nghe khẩu lệnh của ta. Chuẩn bị. Bắt đầu!
Ùm
Nữ nhân răng hô vừa nói. Trương Nghi lập tức nhảy xuống nước, mạnh mẽ bơi về phia trước. Trong nháy mắt liền bơi ra khoảng mười thước, tốc độ hết sức nhanh. Tần Thiên còn ngây ngốc đứng bên cạnh hồ bơi. Chúng nhân nhất thời cũng trợn tròn mắt.
- Bắt đầu rồi sao?!
Tần Thiên gãi gãi đầu nói. Sau đó nhảy xuống nước, xuất ra tư thế bơi kiểu chó. Nữ nhân răng hô nhất thời càng thêm khinh thường. Khoa mỹ thuật tạo hình thì thở dài trong lòng, trận này không thua không được.
Trương Nghi đang dẫn đầu, sau đó cố ý quay đầu lại xem thoáng. Phát hiện Tần Thiên cách một mình đoạn, nhất thời cực kỳ đắc ý, mạnh mẽ gia tăng tốc độ bơi về phia bờ bên kia. Song khi nàng bơi được vài mét liền nghe phía sau truyền tới tiếng nước chảy khổng lồ, sau đó trên bờ truyền tới tiếng kinh hô. Trương Nghi lập tức quay lại nhìn. Kết quả trong nháy mắt sắc mặt hiện vẻ kinh hãi, không cẩn thận nuốt hẳn mấy ngụm nước.
Giờ phút này Tần Thiên ở phía sau giống như một con cá mập lớn. Mặc dù động tác không đẹp lắm nhưng tốc độ là siêu cấp. Giống như là gắn động cơ phía sau vậy, ùn ùn hướng phía trước vọt tới, nước bắn tung toé. Quả thực giống như một quả ngư lôi.
- Này! Mỹ nữ, ngươi sùng bái ta sao? Thật ra thì ta cũng không giỏi như vậy đâu.
Tần Thiên bơi tới trước mặt Trương Nghi đột ngột dừng lại. Vẻ mặt ngượng ngùng nói. Sau đó mạnh mẽ hướng phía trước vọt đi. Vượt qua Trương Nghi, vươn tay đụng cạnh bờ rồi lấy thế bơi ngửa bơi trở về.
Trương Nghi giờ phút này mới kịp phản ứng, lập tức nhanh chóng hướng bờ bên kia bơi đi, đụng cạnh bờ rồi nhanh chóng bơi trở về. Liều mạng đuổi theo sau Tần Thiên, hai người khoảng cách rất nhanh chỉ còn một thân người.
Trên bờ mọi người nhìn hết thảy đã ngây người, Tần Thiên có thể vượt qua người mạnh nhất đội tuyển bơi lội. Mọi người sau khi xác nhận không phải hoa mắt. Bỗng nhiên hưng phấn vỗ tay. Bất qua thấy Tần Thiên sắp bị đuổi kịp thì rất là lo lắng.
Nữ nhân răng hô bên này cũng rất giật mình. Nhưng nhìn thấy Trương Nghi nhanh chóng đuổi theo, cũng dần khôi phục vẻ đắc ý, phảng phất thấy cảnh Trương Nghi vượt xa Tần Thiên.
- Ai ô ô, mỹ nữ, ngươi bơi rất nhanh. Tốt lắm, không chơi với ngươi nữa, ta đi trước.
Tần Thiên vừa bơi vừa nhìn Trương Nghi đang cố gắng đuổi theo phía sau. Nói xong hai chân mạnh mẽ phát lực. Trong nháy mắt, tiếng vang khổng lồ nổi lên bốn phía, bọt nước văng khắp nơi. Tần Thiên một lần nữa giống như ngư lôi, mạnh mẽ bơi nhanh tới. Không tới năm giây đã tới đích.
Trương Nghi thấy vậy suýt thì ngất. Cho rằng mình có thể đuổi kịp Tần Thiên, không nghĩ tới thì ra Tần Thiên cố ý cho nàng đuổi theo. Đây là nhục nhã trắng trợn a.
Trên bờ mọi người cũng vậy. Trong nháy mắt ngây người. Không thể tin được hết thảy. Tần Thiên lại thắng.