*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Thiên rời khỏi nhà Lương Văn Đạo, liền trực tiếp đi tới phố rượu tìm Phong Tử, bảo hắn đem tiền bảo lãnh mấy tên lưu manh kia. Rồi cùng Phong Tử uống rượu, trêu trọc mỹ nữ, mãi cho đến mười hai giờ Tần Thiên mới vác mặt về nhà.
Về đến nhà, Lý Phỉ Nhi các nàng đều đã ngủ, nhưng phòng Tiêu Du vẫn còn sáng đèn, cửa chỉ hơi khép hờ, Tần Thiên liền đi tới gõ cửa.
- Chị, em vào được không?
- Vào đi, tiểu thiên.
Bên trong truyền ra tiếng nói của Tiêu Du, Tần Thiên nghe vậy lập tức đẩy cửa tiến vào, Tiêu Du đang mặc quần áo ngủ ngồi trên giường đọc sách. Tần Thiên nhìn Tiêu Du rồi trực tiếp đi tới cạnh giường, ngồi xuống.
- Chị, chị nói cho em biết, có phải chị đã biết trước rồi đúng không?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói, hắn có cảm giác là Tiêu Du biết tất cả mọi việc, mặc dù Tần Thiên không có chứng cớ, nhưng hắn lại có loại cảm giác đó.
Tiêu Du nghe Tần Thiên nói, liền để cuốn sách trong tay xuống, nhìn Tần Thiên từ từ nói:
- Không sai!
- Tại sao chị lại gạt em.
Tần Thiên nghe Tiêu Du trả lời, nhất thời kích động nhìn Tiêu Du nói.
- Tiểu Thiên, không phải là chị không muốn cho em biết, mà vì thời cơ chưa tới,
Tiêu Du nhìn Tần Thiên từ từ nói.
- Vậy lúc nào mới cho em biết đây.
Tần Thiên lập tức hỏi, lộ vẻ cực kỳ gấp gáp.
- Thôi được rồi, em về phòng đi, chị cần phải nghỉ ngơi.
Tiêu Du nhìn tần Thiên nói, Tần Thiên thấy bộ dạng Tiêu Du như vậy, biết chắc có cậy răng nàng ra cũng không biết được một chữ nào, liền gật đầu trở về phòng mình.
- Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao phải gạt mình?
Tần Thiên trở về phòng lầu bầu nói, trong đầu còn suy nghĩ về việc mình cùng Triệu Chỉ Nhược abcxyz, tại sao lại không nhận được điểm tích lũy để mở dị năng thứ tư, tại sao Ba Baca lại không thông báo.
- Ba Baca, tại sao lại không cho ta mở dị năng mới.
Tần Thiên lập tức hỏi, nhưng trả lời hắn là màn yên tĩnh(DG: chém tý ^^)
- Ba Baca!
Tần Thiên nói lại một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Tần Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái, cho nên hắn liền tiến vào Thần Tàng tinh cầu, vào bên trong vẫn không thấy Ba Baca, chỉ trên mặt đấy có một đống lớn nội đan lang yêu.
- Ba Baca!
- Ba Baca!
Tần Thiên hô lớn, nhưng không ai đáp lại, làm cho hắn cảm thấy một cảm giác kỳ quái, đợi một hồi, cũng không thấy Ba Baca đi ra, Tần Thiên liền ngồi xuống tu luyện, đến sáng sớm ngày thứ hai, vẫn không thấy Ba Baca xuất hiện.
- Có chuyện gì vậy? Ba Baca chạy đi đầu rồi?
Tần Thiên lầu bầu nói, đầu óc quay mòng mòng, lại hô lớn mấy tiếng, vẫn không có phản ứng.
Tìm một hồi, vẫn không thấy Ba Baca, Tần Thiên liền rời khỏi Thần Tàng Tinh Cầu, trở lại trong phòng, vừa lúc tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Chỉ Nhược, Tần Thiên lập tức đi ra mở cửa, Triệu Chỉ Nhược mặc tạp dề đứng ở trước cửa, thân thể bốc lửa của nàng làm hắn sôi máu, trước lồi sau vểnh, eo nhỏ mê người lộ ra hơn phân nửa, trắng nõn…(DG: tk cha Tô phái này tả gái sao mà con nào cũng giống nhau vậy?)
- Ăn sáng nào lão công!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên mỵ hoặc nói, tay kéo kéo tạp dề lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, rõ ràng là đang câu dẫn Tần Thiên mà, làm cho hắn càng nhìn càng muốn chảy máu mũi.(DG: đoạn này k hiểu lắm nên dịch phổ thông 1 chút ^^)
- Còn đau không cưng ^^?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cười tà nói, cái tay hư đang nhích tới hòng sờ soạn chiếc eo thon của nàng, Triệu Chỉ Nhược lập tức tránh ra, hướng Tần Thiên vứt một cái mỵ nhãn.
- Hắc hắc, muốn nhìn sao?
Triệu Chỉ Nhược mỵ hoặc nói.(DG: E thấy con này cười râm lắm ca à, Biên:con mẹ nào chả râm
)
- Chậc chậc, tiểu ny tử này, không hảo hảo thu thập em không được nha.
Tần Thiên say mê nói, vừa nói liền xông tới, một tay đem
Triệu Chỉ Nhược ôm vào trong lòng.
- Xem em chạy đâu cho thoát.
- Khụ khụ!
Lúc này, bên cạnh đột nhiện truyền đến tiếng ho khan, Tần Thiên lập tức tách ra, bởi vì thanh âm kia đến từ Lý Phỉ Nhi, giờ phút này nàng đang đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận nhìn Tần Thiên, trong miệng hừ lạnh một tiếng, quay người vào phòng đóng sầm cửa lại.
- Hắc hắc, tên đại sắc lang này, Phỉ Nhi ghen rồi, còn không đi dỗ nàng đi.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói.
- Không thành vấn đề, bất quá, anh muốn dỗ em trước đã ^^.
Tần Thiên một tay kéo Triệu Chỉ Nhược lại, một tay hướng tới cặp vếu to lớn cửa nàng hung hăng xoa nắn, làm Triệu Chỉ Nhược thở gấp không thôi, vẻ mặt đỏ hồng xấu hổ.
- Mau buông ra, để Tiêu Du tỷ nhìn thấy không tốt đâu.
Triệu Chỉ Nhược vội vàng nói.
- Ai kêu em mới sáng sớm đã câu dẫn anh rùi, phải bị trừng phạt thích đáng mới được.
Tần Thiên cười tà nói, cái tay trước ngực Triệu Chỉ Nhược càng hung hăng hơn, xoa nắn vài cái mới bỏ ra, làm cho Triệu Chỉ Nhược cảm thấy phía dưới lại ‘lụt lội’ rồi.
- Được rồi, chờ khi nào anh rảnh rỗi sẽ từ từ thu thập em tiểu quỷ ạ,ngay sau đó liền đi tới trước phòng Lý Phỉ Nhi, Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên đi tới phòng Lý Phỉ Nhi, không khỏi có chút mất mác.
- Phỉ Nhỉ, là anh, anh vào được không?
Tần Thiên gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì, Tần Thiên liền mở cửa đi vào, thuận tay khóa trái cửa, Lý Phỉ Nhi đang ngồi trên giường,thấy Tần Thiên đi vào, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận.
- Hắc hắc, ghen rồi à?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, ngồi xuống bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào lòng, Lý Phỉ Nhi muốn tránh thoát, nhưng đâu phải đối thủ của hắn, bị Tần Thiên ôm chặt vào lòng.
- Ai ghen chứ, buông em ra, đồ sắc lang hư hỏng…
Lý Phỉ Nhi tức giận nói, nghiêng mặt qua một bên, không để ý tới Tần Thiên.
- Thật sao, không ăn dấm a. Nhưng lại sao lại có vị chua nồng như vậy chứ, chua đến sún cả răng rồi.
- Hừ! sắc lang, phôi đản.
Lý Phỉ Nhi vểnh miệng nhỏ tức giận nói, bộ dạng cực kỳ khả ái.
Tần Thiên nhìn bộ dạng lý phi nhi như vậy, đột nhiên khóe miệng cười xấu xa, sau đó một cái tay từ phía sau luồn qua nách Lý Phỉ Nhi ôm trọn một bên ‘bưởi’ lớn của nàng, nhất thời từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, trơn mượt, Tần Thiên thầm kêu to “quá đã pepsi ơi”
Lý Phỉ Nhi cũng kinh hãi, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ, quần áo nàng mặc lại vô cùng mỏng, lại bị Tần Thiên xoa nắn như vậy, chết mất chứ sống sao nổi
- Sắc lang, mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi kinh hãi nói, vội vàng chụp lấy tay Tần Thiên, nhưng Tần Thiên hơi hơi dùng lực một chút, từ từ xoa ngọn núi trước ngực Lý Phỉ Nhi.
Lý Phỉ Nhi lập tức không chịu nổi, thân thể run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên mê người.