- Chỉ Nhược, em đã tỉnh rồi sao, cảm giác trong người như thế nào, đỡ hơn chưa? Tần Thiên lập tức tuôn ra vô số câu hỏi quan tâm Triệu Chỉ Nhược, không có tâm tình tìm hiểu bụi cỏ kỳ lạ kia.
- Tần Thiên. Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên, sau đó nhào vào ngực hắn, ôm thật chặt rồi òa khóc.
- Em thật sợ, em sợ không được nhìn thấy anh nữa. Triệu Chỉ Nhược vừa ôm Tần Thiên vừa khóc vừa nói, cả người không ngừng run rẩy.
- Không sao rồi, đã không có chuyện gì nữa, em ngoan nào đừng khóc. Tần Thiên vội an ủi, nhưng vẫn không ngăn được sự sợ hãi của Triệu Chỉ Nhược. Chỉ cần chậm một chút thôi, có thể nàng đã phải tự vẫn để bảo toàn khí tiết.
- Á Tần Thiên, mặt anh làm sao thần sắc khó coi vậy, anh bị sao vậy? Triệu Chỉ Nhược dừng khóc, nhìn sắc mặt đang mệt mỏi của Tần Thiên lập tức lo lắng hỏi.
Sở dĩ Tần Thiên mệt mỏi đều vì trị nội thương cho Triệu Chỉ Nhược, cơ hồ hắn đã dùng toàn bộ năng lượng trong cơ thể mới có thể giúp nàng phục hồi.
- Anh không sao, em không cần lo lắng, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi. Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược mỉm cười nói.
Tần Thiên lúc này nhanh chóng lấy trong người ra một đống nội đan yêu thú, trực tiếp đem những nội đan này đi hấp thụ, năng lượng dần thôi phục hồi. Sau đó, Tần Thiên hấp thu một hơi hơn năm mươi viên nội đan, khôi phục năng lượng đến đỉnh phong.
Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy Tần Thiên phục dụng nội đan chẳng khác gì như đang ăn kẹo trực tiếp ngây người. Cảm thấy rằng người nam nhân của mình quả nhiên là bại gia chi tử, phải biết nội đan yêu thú cực kỳ trân quý, là loại thuộc dẫn làm đan dược cực tốt, các môn phái cổ võ rất khao khát có được nó. Nội đan yêu thú có thể luyện chế đan được dùng để đột phá, khôi phục, trúng độc và trị liệu đều có tác dụng.
Mặc dù nội đan yêu thú mà Tần Thiên cầm trong tay cấp bậc tuy không cao, nhưng mỗi viên đều là tinh thuần. Từ trước tới nay Triệu Chỉ Nhược cũng chưa từng gặp qua nội đan nào tinh thuần như vậy, trong lòng tò mò không biết tại sao Tần Thiên lại có được nhiều như vậy.
- Sao? Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược đang sững sờ hỏi làm cô nàng giựt mình tỉnh táo.
- Tần Thiên, anh thật là phí của trời, tại sao có thể dùng nội đan yêu thú như vậy? Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên cầm trong tay một đống tàn tro nội đan đau lòng nói.
- Tại sao, không phải anh vừa dùng sao? Tần Thiên không hiểu liền nói.
- Dĩ nhiên không phải dùng như anh vừa làm, nội đan yếu thú chính là các gia tộc phải tranh đoạt đến đổ máu mới kiếm được, nó được đem đi luyện chế làm thuốc dẫn, như anh vừa dùng trực tiếp như thế cao lắm chỉ hấp thụ được hai phần công năng của nó, nếu biết phối hợp với dược liệu chế thành đan dược thì hiệu quả phải nói tăng lên hàng trăm hàng ngàn lần. Triệu Chỉ Nhược một bộ dạng đau lòng nói, thật giống như nàng vừa mất của.
- Còn có chuyện như vậy sao? Tần Thiên giật mình nói. Hắn trước giờ vẫn dùng như thế, Ba Ba Ca cũng chưa từng nói với hắn. Hắn liền tức giận hỏi tội Ba Ba Ca.
- Chủ Nhân, những nội đan này đều là yêu thú cấp thấp, luyện hay không luyện tác dụng không sai biệt lắm. Ba Ba Ca nói.
Tần Thiên nghe xong liền muốn té xỉu.
- Công hiệu gấp nhiều lần mà còn gọi là không sai biệt, người rút cuộc muốn thế nào mới là khác biệt.
- Có thể làm cho chủ nhân nhanh chóng đột phá, thì mới tính là tác dụng cao cấp được, nhưng thứ này dựa vào thực lực hiện tại của chủ nhân, dù là cho gấp mười lần cũng vô hiệu đột phá, nhiều nhất cũng chỉ cho chủ nhân tăng thêm một cấp, không cách nào đột phá nhanh chóng được. Tuy nhiên, tình trạng hiện nay của chủ nhân thì không nên hấp thụ các nội đan cấp thấp này nữa, tuy chúng vẫn còn trợ ít một chút cho tu vi chủ nhân, nhưng nếu hấp thụ quá nhiều sẽ khiến năng lực của người trở nên pha tạp đối với sự phát triển không có lợi. Ba Ba Ca nói.
- Thì ra là như vậy, khó trách. Tần
Thiên nói.
- Tần Thiên, anh sao vậy? Triệu Chỉ Nhược lắc lắc người Tần Thiên nói, vừa mới chuẩn bị nói cho Tần Thiên biết chỗ tốt của nội đan, Tần Thiên lại đột nhiên ngơ ngác.
- A...,anh không có gì, em nói tiếp đi! Tần Thiên phục hồi tinh thần lại vội vàng nói.
- Tần Thiên, anh có được những yêu thú nội đan ở nơi nào, bên trong năng lực thật tinh thuần, nếu là lấy ra luyện chế đan dược, hiệu quả tuyệt đối không giống bình thường! Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên có chút kích động nói.
- Cái này... Cái này, là của biểu tỷ anh cho! Tần Thiên suy nghĩ một chút, đem Tiêu Du làm lá chắn, không muốn đem Thần Tàng tinh cầu bộc lộ ra.
- Sao? Triệu Chỉ Nhược nghe xong liền đáp một tiếng, lộ ra thần sắc nghi hoặc, Tiêu Du tại sao có thể giao cho Tần Thiên yêu thú nội đan, nàng nên biết yêu thú nội đan có tác dụng tốt như thế nào chứ.
- Thôi không cần để ý gặp những thứ này, đúng rồi, Chỉ Nhược, cái này cho em! Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, đem Sở Văn Long cho hắn hai khỏa đan dược, nhét vào trong tay Triệu Chỉ Nhược.
- Hồi Nguyên Đan. Triệu Chỉ Nhược nhìn hai khỏa đan dược trong tay cả kinh nói.
- Còn có cái tên này sao. Tần Thiên nghe xong lẩm bẩm nói.
- Tần Thiên, đây cũng là Tiêu Du tỷ đưa cho anh sao, đồ quan trọng như vậy làm sao anh có thể cho em, em không thể nhận! Triệu Chỉ Nhược vội vàng nói, loại đan dược này đúng là dựa vào phương thuốc dân gian của môn phái cổ võ luyện chế ra, cực kỳ trân quý, khôi phục năng lượng, một loại đan dược có thể bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp. Trước kia trong gia tộc, chỉ có dòng chính gia chủ nhất mạch mới có quyền lợi sử dụng, có thể thấy được sự trân quý cỡ nào.
- Anh không cần, em cầm lấy đi, anh cũng không muốn em gặp chuyện không may, như vậy anh sẽ rất đau lòng. Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cự tuyệt đau lòng nói. Triệu Chỉ Nhược vừa nghe, nhất thời trong lòng ấm áp, không nhịn được lại muốn khóc.
- Tần Thiên, anh đối với em thật là tốt quá! Triệu Chỉ Nhược ôm thật chặc Tần Thiên cảm động nói.
- Đó là đương nhiên, em là nữ nhân của anh, anh không đối với em tốt, thì còn đối với ai tốt nữa. Tần Thiên vỗ về Triệu Chỉ Nhược khuôn mặt ôn nhu nói, những lời nói này trực tiếp làm tan chảy trái tim Triệu Chỉ Nhược.
Triệu Chỉ Nhược sắc mặt đột nhiên đỏ lên, bởi vì nàng cảm giác được phía dưới có một vật cứng cứng đang cọ xát vào nàng. Cứ một giây, lại càng căng cứng hơn, không cần nghĩ, nhất định là thiết côn của Tần Thiên.
- Lưu manh! Triệu Chỉ Nhược lập tức sắc mặt đỏ lên.
- He he, Chỉ Nhược, chừng mấy ngày không gặp, anh phát hiện nơi này của em lại lớn hơn, anh phải kiểm tra thử mới được! Tần Thiên nhìn mê đắm nhìn bầu ngực của Triệu Chỉ Nhược nói, Triệu Chỉ Nhược vừa nghe, nhất thời sắc mặt đỏ hơn.
- Đại sắc lang! Triệu Chỉ Nhược thẹn thùng mắng, lại cố ý rất nhanh ưỡn ngực mình ra. Cặp bánh bao đầy đặn, cố ý dụ dỗ Tần Thiên, khiến Tần Thiên một trận kích động, không nhịn được vươn hai bàn tay xoa nhẹ lên cặp bánh bao của Triệu Chỉ Nhược.
- Ư...ư
Triệu Chỉ Nhược nhất thời phát ra một tiếng rên động lòng người, mùi thơm cơ thể tỏa ra bốn phía...