Tần Thiên vẫn ở cùng với Hàn Phi Vũ tại sân bóng rổ đến khi tan học, sau đó liền cùng Hàn Phi Vũ về lại khoa mỹ thuật tạo hình mà thu dọn đồ đạc.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cả hai cùng hướng tới hộ sĩ học viện. Trước đó, Tần Thiên đã gọi điện thông báo cho Sở Tương Tương, cho nên Sở Tương Tương vẫn chờ Tần Thiên đến. Trông thấy Tần Thiên đang đi tới.
- Tần Thiên, đang cao hứng sao!! Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên mỉm cười hỏi. Cô trông thấy Tần Thiên trong lòng có chút kích động, nhưng không biểu lộ ra như những nữ nhân khác, Sở Tương Tương trước giờ luôn thể hiện ra sự ôn nhu.
- Haha, Tương Tương tới đây, cho anh ôm em cái nào, nhiều ngày như vậy, em có nhớ anh không?
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói, một tay nhanh chóng kéo Sở Tương Tương ôm vào ngực, cảm thụ cái cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái đến từ hai quả đồi núi trên ngực Sở Tương Tương.
- Ừ, em nhớ anh!! Sở Tương Tương thì thầm vào bên tai Tần Thiên, sắc mặt cũng trở nên đỏ ửng.
Nhìn cảnh hai người thân mật với nhau Hàn Phi Vũ có chút cảm giác ghen tức, dù biết rõ trong lòng Tân Thiên đối với mình tình cảm là thật tâm, nhưng khi trông thấy nam nhân của mình đang ân ái thân mật với nữ nhân khác trong lòng cũng có chút không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hắc hắc, Phi Vũ, em lại ghen nữa kìa, vậy anh cũng ôm em một cái! Tần Thiên nhìn Hàn Phi Vũ nói, lại kéo Hàn Phi Vũ vào trước ngực mình, Hàn Phi Vũ có chút kháng cự, nhưng lại không có ý thoát khỏi mà cũng ôm lấy eo hắn, có chút cảm giác hưởng thụ.
Những nam sinh khác đi ngang qua trông thấy tình cảnh này, không tên nào không hâm mộ. Cảm giác sao giữa người với người mà lại có chênh lệch lớn như vậy.
- Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về. Tân Thiên nhìn hai nàng. Chưa dứt lời, hai người một trái một phải kéo tay Tần Thiên đi ra ngoài.
- Tần Thiên, ta đã nghĩ qua muốn ở cùng một chỗ với các người, ta muốn có một gian phòng. Vừa đi Hàn Phi Vũ vừa nói.
- Cái gì, ở cùng một chỗ! Tần Thiên giật mình cả kinh nói.
- Đúng vậy, ngươi không thích sao? Hàn Phi Vũ nói.
- Ta thích, dĩ nhiên là thích chứ. Tần Thiên vừa nói vừa nhìn Hàn Phi Vũ mê đắm trong đầu không ngừng nghĩ tới sau này có thể cùng Triệu Chỉ Nhược Hàn Phi Vũ song phi, cảm giác rất là sướng cmn.
- Đồ sắc lang! Hàn Phi Vũ nhìn bộ dáng Tần Thiên nhất thời đỏ mặt mắng.
- Khụ, khụ, nào có như vậy chứ, anh đây là một người rất thuần khiết đó, em nói có đúng không, Tương Tương. Tần Thiên quay qua nhìn Sở Tương Tương nghiêm túc nói.
- Anh chính là đại sắc lang! Sở Tương Tương nghich ngợm lè lưỡi nhìn Tần Thiên cười một cách xấu xa.
- Đúng, chính là một tên đại sắc lang. Hàn Phi Vũ đắc ý nói.
- Hay lắm, hai em dám liên thủ lại mà ức hiếp anh, để xem hôm nay anh thu thập hai em thế nào. Tần Thiên nhìn hai người liền tỏ vẻ tràn đầy sinh khí nói, hai bàn tay mạnh mẽ hướng tới ngực hai người.
- A
- A
- Anh là cái đồ sắc lang.
Hai nàng nhất thời kinh hãi, cuống quít buông tay Tần Thiên bỏ chạy.
- Hắc hắc, các em muốn trốn sao. Tần Thiên cười một nụ cười tà ác nhanh chóng đuổi theo.
Đưa hai nàng trở về nhà, Tần Thiên lại tiếp tục đi xuống lầu lấy chiếc xe thể thao mà mẹ của Sở Tương Tương đưa cho hắn hướng tới trường học của Triệu Tiểu Nhã. Trên đường đi hắn không quên lấy điện thoại thông báo cho nàng biết. Triệu Tiểu Nhã nhận được được thoại của Tần Thiên liền kích động chờ hắn.
Không lâu sau, Tần Thiền liền có mặt tại trường học của Triệu Tiểu Nhã, bảo vệ nhìn thấy Tần Thiên không nói hai lời, liền cho hắn đi qua. Tần Thiên trực tiếp đem xe đi vào.
Vừa tới nơi, Tần Thiên liền nhìn thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ dừng bên dưới, một nam sinh mặc trang phục bảnh bao, nhuộm tóc đỏ đeo kiếng đen vừa xuống xe, nhìn qua bộ dạng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, tay cầm đoá hoa hướng tới trên lâu đi lên. Phía sau gã còn có ba bốn tên mặc đồng phục học sinh, miệng ngậm điếu thuốc mang bộ dạng của những tên lưu manh.
Tần Thiên cũng ra khỏi xe, hướng lên lầu mà đi, vừa đi vừa tung hứng cái chìa khoá xe, phát ra tiếng kêu linh linh.
- Thật ồn ào, mau ngừng lại. Gã nam sinh đeo kiếng đen quay đầu lại nhìn Tần Thiên nói.
- A, thật không phải. Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, sau đó cũng thu hồi chìa