- Tất cả cũng tại con nhỏ biến thái chết tiệt, cô tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định sẽ hành hạ cho biết tay. Lý Phỉ Nhi nghiến răng nói, hai tay nắm chặt vào nhau hết sức quyết tâm.
- Rối cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tần Thiên vẫn ngơ ngác hỏi.
- Em hôm nay vừa mới quay trở lại khu dân cư, đúng lúc gặp phải cái cô nàng rất giống người đàn bà Chỉ Nhược kia đã trộm áo lót của em. Chỉ thiếu chút nữa thôi là em đã bắt được cô ta, không ngờ kết quả còn bị cô ta quay qua sờ chỗ này của em. Lý Phỉ Nhi căm hờn nói.
Triệu Chỉ Nhược cũng chưa từng nói cho Lý Phỉ Nhi biết rằng cái cô nàng nữ nhân giống với cô ấy chính là muội muội sinh đôi của mình. Lý Phỉ Nhi hoàn toàn không biết việc đó, cho nên ngực của mình bị một nữ nhân khác đụng chạm khiến nàng tức điên lên.
- Cái gì, nữ nhân của ta mà cũng dám sờ, anh sẽ trả thù giúp em. Tần Thiên tức giận nói.
Tần Thiên quyết định lần tới phải ra tay sờ lại ngực cô nàng Triệu Chỉ Vân một cái mới được.
- Không thèm, anh cứ ở yên đó, không cần anh trả thù giúp em, tự mình em sẽ làm việc đó. Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.
- Sao lại không thèm được, trả thù cho nữ nhân của mình là một việc kinh thiên động địa. Tần Thiên dõng dạc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không thèm là không thèm, em lại chẳng biết cái đồ sắc lang anh nghĩ gì sao. Lý Phỉ Nhi uy hiếp nói.
- Được rồi, không cho anh giúp em, vậy anh trả thù em tiếp đây. Tần Thiên vừa dứt lời, một tay đã kéo Lý Phỉ Nhi ôm lấy vào lòng, hôn lên mặt cô một cái. Bề ngoài Lý Phỉ Nhi không biểu cảm còn có chút kháng cự, kỳ thực cũng rất thưởng thức cảm giác này.
- Mau buông em ra, nếu không em sẽ bị mọi người chế giễu đó. Lý Phỉ Nhi mắc cỡ nói.
- Không có chuyện gì, bị cười nhiều sẽ thành quen thôi. Tần Thiên cười xấu xa.
Tiếng nói vừa dứt còn đang tận hưởng cảm giác ôm ấp mỹ nhân thì bên hông liền truyền tới cảm giác đau đớn.
- Ai da, đau chết mất, ta không dám. Tần Thiên chịu đau nói.
Lúc này Lý Phỉ Nhi mới hả hê buông tay ra, sau đó chỉnh sửa lại quần áo, lập tức hướng cửa ra ngoài. Vừa xuống nhà, thấy ba nữ nhân đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô có chút chột dạ, sắc mặt đỏ thẫm.
- Âm thanh vừa rồi thật lớn nha! Triệu Nhã Chi cố ý châm chọc.
- Đúng vậy nha, chị Phỉ Nhi quả nhiên có thanh âm thật dễ nghe đó nha. Hàn Phi Vũ cũng cố ý nói.
- Tốt, hai người dám cười nhạo chị, xem chị thu thập hai em như thế nào. Lý Phỉ Nhi bị hai người chọc cho xấu hổ, hướng hai người nhào tới.
- Á… cứu mạng… bớ người ta … có người có gian tình bị phát hiện đang muốn giết người diệt khẩu. Triệu Tiểu Nhã bỏ chạy, vừa chạy vừa hét làm Lý Phỉ Nhi chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất ngay lập tức.
Hai người Hàn Phi Vũ, Sở Tương Tương được một phen cười lớn.
- Khụ, khụ… Hai người chúng ta ở chung một chỗ thật thuần khiết, có nào phát sinh cái quan hệ kia, lại dám bêu rếu có gian tình là sao. Tần Thiên nghiêm túc nói.
Ba người đùa giỡn một hồi, liền ngừng lại, lúc này, Tiêu Du cũng đã trở về, thấy Tần Thiên xuất hiện, quan sát một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng cảm giác được Tần Thiên tu vi trở nên mạnh mẻ rồi, nhưng là lại phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của Tần Thiên, Hiện nay Tần Thiên đã tu luyện thành công Ẩn Linh Thuật, chỉ cần tu vi không cao hơn hắn ba cấp cảnh giới thì sẽ không thể cảm nhận tu vi hắn.
- Tiêu Du tỷ, sao đệ không thấy Chỉ Nhược, cô ấy lại đi làm chuyện gì sao mà còn chưa trở lại? Tần Thiên nhìn Tiêu Du hỏi.
Hôm nay tại trường học trở về hắn không thấy Chỉ Nhược, còn nghĩ là cô ấy đã đi ra ngoài, cộng thêm với việc Chỉ Nhược võ công cao cường, cho nên hắn không hề mảy may lo lắng. Tuy nhiên bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Chỉ Nhược đâu.
- Chị Chỉ Nhược đã đi về nhà rồi. Tiểu Nhã nhanh nhảu nói.
- Ừ, Chỉ Nhược đã trở về nhà. Tiêu Du cũng nói.
Tần Thiên nghe như vậy liền gật đầu, khó trách cả ngày không thấy cô ấy, hoá ra cô ấy