Hai người làm hơn một giờ mới dừng lại, cả người đổ đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng…
Nghỉ ngơi một lúc sau liền vội vã vội mặc quần áo tử tế, nơi này chính là nơi so tài, nếu có người phát hiện thì thật là mất mặt.
- Đại sắc lang, anh còn chưa thỏa mãn sao? Triệu Chỉ Nhược nhìn thiết côn của Tần Thiên lại căng cứng ngượng ngừng nói.
- Ái chà, thật không có biện pháp mà, ai biểu trời sinh chồng em sinh ra sinh lực đã cường đại như vậy. Tần Thiên kiêu ngạo nói, dẫu sao tất cả nam nhân ai cũng muốn lợi khí của mình cường tráng, nào ai muốn bị bất lực.
- Đại sắc lang như anh, thật là quá dư thừa sinh lực mà, khó trách muốn tìm nhiều nữ nhân như vậy, một người quả nhiên không thỏa mãn được anh. Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nũng nịu mắng, mới vừa rồi hơn một giờ bị Tần Thiên liên tục làm cho lên đỉnh, cả người giờ vô lực, chỉ muốn ngồi một hồi để khôi phục, bên dưới của nàng ta cũng bị Tần Thiên tàn phá dữ dội làm ê ẩm.
- Đó là dĩ nhiên, anh là nam nhân cường hãn mà. Tần Thiên vỗ ngực nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh là củ cải thì có, không biết bao nhiêu thiếu nữ mới đủ thỏa mãn. Triệu Chỉ Nhược ôm Tần Thiên ê ẩm nói, ai mà mong muốn nam nhân của mình bị nhiều nữ nhân chia xẻ, mặc dù hiện tại đã như thế, nhưng Triệu Chỉ Nhược vẫn không nhịn được ghen.
- Mặc kệ anh có bao nhiêu nữ nhân, nhưng trong lòng anh đối với tất cả đều như nhau, một lòng một dạ, không muốn chia lìa. Tần Thiên ôm Triệu Chỉ Nhược nói, đưa tay của mình trêu nghẹo ngực của Triệu Chỉ Nhược, Triệu Chỉ Nhược vội vàng đẩy tay Tần Thiên ra, tránh cho việc tâm tình vừa phục hồi đã lại ham muốn.
- Đúng rồi, Chỉ Nhược, em có bao nhiêu tấm lệnh bài! Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược hỏi.
- Em có mười mấy khối, đề em đếm lại xem. Triệu Chỉ Nhược vừa nói liền đem lệnh bài từ trong một cái túi nhỏ lấy ra đếm, tổng cộng mười bốn lệnh bài.
- Túi nhỏ như vậy, tại sao có thể chưa nhiều lệnh bài như vậy chứ? Tần Thiên giật mình hỏi.
Hắn không chú ý lệnh bài mà hắn đang nhìn cái túi trong tay Triệu Chỉ Nhược, mười bốn tấm lệnh bài mỗi lệnh bài đều bằng nửa bàn tay vậy mà Triệu Chỉ Nhược từ cái túi nhỏ trong lòng bàn tay móc ra mười mấy lệnh bài.
- Đây là túi càn khôn, anh không có sao? Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nghi hoặc nói.
Tần Thiên liền lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại túi này.
- Loại túi này mỗi gia tộc đệ tử đều có một cái, bên trong có chừng một mét vuông không gian, thuận lợi cho Dị Năng giả đem theo đồ vật, chỉ cần lúc đầu rỉ máu nhận chủ có thể tự do sử dụng. Đây là đồ vật lưu truyền từ thời thượng cổ, thủ tháp chế tạo bây giờ đã thất truyền, thế nhưng số lượng của chúng cực kỳ nhiều cho nên cũng không đến mức quá trân quý. Chỉ có những loại mười mấy mét vuông trở lên mới quý hiếm, còn như này thì hầu như đệ tử nào cũng có. Triệu Chỉ Nhược giải thích.
- Không nghĩ tới còn có loại túi này. Tần Thiên cầm lên nhìn qua một chút rồi nói, bên trong tồn tại một chút năng lượng dao động, cầm trong tay mềm nhũn, rất là thoải mái, không rõ là dạng vật chất gì.
- Tần Thiên, người không có túi cần khôn, vậy người cất giấu lệnh bài ở đâu? Triệu Chỉ Ngược nhìn Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Ta có cái này. Tần Thiên vươn tay hướng về Triệu Chỉ Nhược nói. Đem chiếc nhẫn của mình lộ ra, dù sao Triệu Chỉ Nhược cũng không vào được bên trong Thần Tàng tinh câu,cho nên hắn không sợ.
- Không gian giới chỉ. Triệu Chỉ Nhược được một trận kinh ngạc, thật giống như bản thân vừa khám phá ra một bí mật trọng đại, nắm chặt tay Tần Thiên, từ trước tới giờ nàng luôn cảm thấy chiếc nhẫn của Tần Thiên kỳ quái, không nghĩ tới lại là không gian giới chỉ.
- Anh cũng không biết là gì, đây là của biểu tỷ cấp cho anh. Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, lại lấy Tiêu Du ra làm bình phòng, dù sao hắn cũng rõ Chỉ Nhược không thể nào đi hỏi Tiêu Du.
- Người là người thừa kế duy nhất của Tần gia, có một cái không gian giới chỉ cũng không lạ. Triệu Chỉ Nhược hâm mộ nhìn không gian giới chỉ nói. Nàng biết rõ không gian giới chỉ bên trong không gian rất