(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết bao lâu sau, Tần Thiên mới dần hồi tỉnh lại, toàn thân vẫn chưa có sức lực, cảm giác cả người giống như bị trói chặt, hơn nữa còn đau đớn toàn thân thế nhưng nội thương lại không còn nghiêm trọng như trước.- Người đã tỉnh lại rồi. Thanh âm của một nam nhân vang lên.Người nói là tên nam tử đẹp trai đã cứu Tần Thiên. Tần Thiên nhìn gã có chút quen thuộc.- Người đã cứu ta sao? Người là…! Tần Thiên nhìn người nam tử hỏi.- Người đoán xem, ta là ai? Người nam tử đó nói.- Đậu xanh. Tần Thiên tức muốn phun cả ngụm máu tươi, nếu biết thì hắn đã không hỏi, bắt người khác đoán, đoán cái con mẹ nhà nó ấy chứ.- Này này, đừng kích động như vậy chứ, dù ta biết bản thân ta anh tuấn tiêu soái, nhưng người cũng không cần hâm mộ ta đến vậy, nói trước nhé ta đây chỉ thích các mỹ nữ thôi. Tên nam tử tự sướng nói.Tần Thiên nhìn hắn trân trân, nếu có cây đao ở trong tay lúc này, Tần Thiên sẽ không ngần ngại rút ra chém hắn một đạo. Người này có thể vô sỉ như vậy sao.- Cám ơn người ra tay cứu giúp, nhưng ta đoán không ra được người là ai, dù cho nhìn người thật có chút quen mắt. Tần Thiên nói.- Người không cần cám ơn ta, cái mạng của ta cũng là do người cứu về, người thật không nhớ tháng trước ta chính là cái người đẹp trai tiêu soái bị đuổi giết sao. Tạ Phong chính là ta. Nam tử nhìn Tần Thiên đắc ý nói.- A… thì ra là người, ta nhớ ra rồi, vẫn nên cám ơn người, ta tên là Tần Thiên. Tần Thiên nhìn Tạ Phong giới thiệu bản thân.Chẳng trách nhìn quen mặt, lần trước sau khi dạy dỗ cái tên đầu heo dám khi dễ Triệu Nhã Chi liền ngẫu nhiên cứu được Tạ Phong. Không ngờ tới hôm nay lại gặp hắn ở đây, mà con là một võ giả nữa, bất quá thực lực không cao, chỉ Một Sao cấp bảy.- Người không cần giới thiệu, ta biết người là người thừa kế duy nhất của Tần gia, hiện cả thủ đô đều biết người, người cũng phải cẩn thân các đại gia tộc kia đối với người đều không có hảo ý nào đâu. Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói.- Đối với ta không có hảo ý? Tại sao chứ, ta thì liên quan gì họ? Tần Thiên không giải thích được hỏi.- Ta đây không rõ, có lẽ do người xấu trai hơn ta. Tạ Phong khoát tay lắc đầu nói, tỏ vẻ không biết. Tần Thiên nghe lý do thật muốn bóp chết tên này nhưng mà toàn thân thì vô lực.- Đúng rồi, người tại sao lại có mặt ở đó? Tần Thiên nhìn Tạ Phong hỏi.- Vô tình thôi, ta đang đị nghe có tiếng đánh nhau, cho nên muốn rời đi không nghĩ tới lại gặp người đang bị mấy tên Nhật Bản truy sát, thật là trùng hợp. Tạ Phong cao hứng nói.- Chúng ta bây giờ mỗi người cứu nhau một lần, xem như không ai nợ ai. Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.- Chuyện này người không thấy rất thú vị sao? Chúng ta đều cứu đối phương một mạng, đúng là sinh tử chi giao, sau này chúng ta chính là huynh đệ. Tạ Phong hào sảng nói, đưa tay vỗ vai Tần Thiên mà quên rằng hắn đang bị thương, làm Tần Thiên đau đến nỗi suýt khóc- Người bị thương như vậy, ta dẫn người ra ngoài, rời khỏi cuộc tranh tài nhé. Tạ Phong nói- Người không cần lo, rất nhanh sẽ khỏe thôi. Đúng rồi, ta hôn mê bao lâu rồi? Tần Thiên hỏi.- Một buổi sáng, người có đói bụng không, ta còn chút đồ ăn. Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói, trong túi càn không lây ra một chút khô bò và nước.- Không cần đâu, người ăn đi, ta ngồi điều tức một chút. Tần Thiên nói.- Thế người điều tức chữa thương đi, ta sẽ thủ hộ cho người, à đúng rồi để ta đi gọi điện thoại cho gia gia mới được. Tại sao lại có người Nhật Bản trà trộn vào nơi tranh tài được. Tạ Phong đột nhiên nói. Sau