(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thiên và Sở Tương Tương vừa ăn xong bữa sáng, Triệu Chỉ Nhược đã trở về, sắc mặt Triệu Chỉ Nhược hôm nay có gì đó khác lạ, nhìn thoáng qua có chút trắng bệch, nhìn thấy Tần Thiên thì cố gắng tránh né, bộ dáng có chút mất tự nhiên, điều này làm cho Tần Thiên vô cùng nghi ngờ...- Chỉ Nhược, nàng có chuyện gì không, sao sắc mặt lại khó coi như vậy.Tần Thiên vỗ về Triệu Chỉ Nhược, ngước mặt nhìn nàng, Triệu Chỉ Nhược cũng có chút khẩn trương, ánh mắt tránh né cái nhìn của Tần Thiên.- A... Ta, ta không sao hết, đúng rồi, Tần Thiên, tranh tài sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi qua đó đi, tới trễ thì không tốt đâu.Triệu Chỉ Nhược cố nặn ra vẻ tươi cười thúc giục Tần Thiên, nhìn qua có vẻ hơi bối rối, khác biệt hoàn toàn với bình thường.- Trễ rồi sao? Giờ này mới có sáu giờ rưỡi mà, Chỉ Nhược, nàng có chuyện gì thì nói cho ta biết.Tần Thiên không tin nàng không có chuyện gì..., nhìn bộ dạng của Triệu Chỉ Nhược như vậy, nhất định là có chuyện.- A, sáu giờ rưỡi rồi à, vậy ta nhớ lộn giờ, huynh đi ăn sáng trước đi, ta ở ngồi ngoài ghế salon chờ huynh.Triệu Chỉ Nhược vừa đã muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Tần Thiên kéo lại.- Chỉ Nhược, nàng xảy ra chuyện gì vậy, nói cho ta biết đi, gặp phải vấn đề gì, phải nói cho ta biết, ta còn giúp nàng.Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nghiêm túc nói.- Không có gì, thật mà, Tần Thiên, huynh nghĩ nhiều rồi, nhanh đi ăn điểm tâm đi, ta không có chuyện gì, chỉ là tối hôm qua mất ngủ mà thôi, đều tại muội muội của ta, nói chuyện phiếm với nàng, hơn nửa đêm.Triệu Chỉ Nhược giải thích.Tần Thiên nghe đến muội muội của Triệu Chỉ Nhược, lập tức trong lòng có chút nhột, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Triệu Chỉ Vân đem chuyện ngày hôm qua nói cho Triệu Chỉ Nhược sao, chẳng lẽ Triệu Chỉ Nhược khó chịu như vậy là do chuyện hôm qua, thảm rồi, cũng không biết Triệu Chỉ Nhược nghĩ như thế nào nữa.Nghĩ tới đây, Tần Thiên cũng không có hỏi nữa nhìn Triệu Chỉ Nhược bảo:- À Chỉ Nhược, nàng ra ghế salon ngồi đi.Tần Thiên nói xong liền bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, định gọi điện hỏi Triệu Chỉ Vân xem có chuyện gì xảy ra không, kết quả vừa lấy điện thoại di động ra, lập tức xuất hiện một tràng tin nhắn, vừa nhìn, tất cả đều là tin nhắn nói hăn bỏ lỡ cuộc gọi, tất cả đều do Triệu Chỉ Vân gọi, ước chừng mười sáu cuộc.- Xong rồi, chẳng phải do nhóc con đó tưởng ta nuốt lời, nên đem chuyện đó nói cho Triệu Chỉ Nhược, nếu mà thật thì, xong đời ta rồi.Tần Thiên thầm nghĩ, vội vàng bấm số điện thoại của Triệu Chỉ Vân, rất nhanh đã kết nối được với nàng.- Alo, trộm đồ lót, à không Triệu Chỉ Vân, có phải nàng nói chuyện hôm qua cho tỷ tỷ rồi phải không?Vừa gọi được, Tần Thiên lập tức đi thẳng vào vấn đề.- Đúng vậy, sao nào?Triệu Chỉ Vân bá đạo nói, Tần Thiên vừa nghe, đã hóa cmn đá rồi.- Đậu má, chúng ta đã giao ước rồi mà, ngươi tại sao có thể bội ước.Tần Thiên nóng nãy nói.- Hừ! Sao hôm qua ngươi không nghe điện thoại, đáng đời.Triệu Chỉ Vân ở bên kia đầu dây đắc ý nói.- Ngày hôm ta phải tu luyện, không bắt máy được, ngươi cũng biết ta sắp thi đấu mà.Tần Thiên buồn bực nói.- À, thì ra như vậy, vậy coi như ta bỏ qua cho ngươi, lần sau nếu ngươi còn không bắt máy..., ta mách tỷ tỷ thiệt đó.Triệu Chỉ Vân ở bên kia nói.- Cái gì? Thiệt? Có ý gì, ý của ngươi là ngươi còn chưa có nói cho tỷ tỷ ngươi?Tần Thiên chút hưng phấn hỏi.- Đúng vậy.Triệu Chỉ Vân ở bên kia nói.- ... Vậy ngươi tại sao mới vừa nói ngươi nói rồi.Tần Thiên im lặng nói.- À, ngươi hỏi dồn dập quá, ta thuận miệng trả lời mà thôi.Triệu Chỉ Vân tùy ý nói.“...”Tần Thiên trực tiếp liền cúp điện thoại, xoay người bước vào trong phòng, nếu Triệu Chỉ Nhược không vì chuyện hôm qua mà khác