(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thiên ôm Linh Nguyệt thoát ra khỏi đám đông, sau khi ra đến bên ngoài, hắn từ từ ngừng lại, đặt Linh Nguyệt trên mặt đất...- Được rồi, không còn ai ở đây nữa đâu, đừng có mà bụm mặt nữa.Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt nói, thầm nghĩ trong lòng, cô nàng này sao mà thơm vậy, mới vừa nãy ôm cô đi ra, cơ thể vô cùng mềm mại, hương thơm ngào ngạt truyền vào trong mũi hắn, làm cho Tần Thiên cảm thấy vô cùng sung sướng, bất quá bây giờ Tần Thiên không còn như trước nữa rồi, hắn có thể nhịn, không dám làm loạn.Linh Nguyệt nghe được lời Tần Thiên nói..., thấy tiếng ồn bên tai đã hết, liền bỏ tay xuống, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy bối rối, nàng không nghĩ tới vừa rồi muốn cắn Tần Thiên, lại biến thành hôn Tần Thiên, nàng quê muốn chết rồi.Nhưng mà Linh Nguyệt phát hiện môi của nàng xuất hiện một cảm giác kì lạ, trong lòng có chút tiếc nuối pha chút lưu luyến, không đành lòng rời xa hắn.Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, lúc này trong lòng Linh Nguyệt tức muốn chết, ngực của mình rồi môi của mình đều bị Tần Thiên chạm vào rồi, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận mới được.- Không có chuyện gì rồi, ta đi trước, còn chuyện ngươi cố ý hôn ta thì ta bỏ qua cho ngươi đó đừng có chiếm tiện nghi nữa, nếu không ta sẽ trả thù đó.Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt thản nhiên nói, nói xong liền xoay người rời đi.- Không cho đi, lưu manh, ngươi đứng lại!Linh Nguyệt thấy Tần Thiên muốn đi, hơn nữa còn nói như vậy, cái gì mà bỏ qua, phổi Linh Nguyệt muốn nổ tung rồi, hai lần đầu tiên của bổn cô nương đều trao cho ngươi rồi, ngươi còn nói bỏ qua cho ta, kiếm tiện nghi của ngươi sao, đúng là mặt dày như mặt đường vậy .- Làm sao?Tần Thiên quay đầu lại nhìn Linh Nguyệt nghi ngờ hỏi.- Hừ! Còn việc ngươi, xàm sỡ ta xong lại muốn bỏ đi, tính sao đây.Linh Nguyệt tức giận nhìn Tần Thiên nói.Tần Thiên nghe vậy, muốn lòi hai con mắt ra ngoài:- Đậu má, ngươi nói con mẹ gì đây, xàm sỡ ngươi, ta không cẩn thận đó được chưa, đừng nói ta như vậy chứ, hơn nữa, hơn nữa tự ngươi nhảy tới chứ đâu phải ta cố ý, tất cả mọi người đều nhìn thấy mà, không tin, chúng ta trở về hỏi mọi người xem.Tần Thiên thấy bản thân méo làm gì sai, lời lẽ vô cùng hùng hồ, làm cho Linh Nguyệt ứng phó không kịp.Quả thật, đều do mình chủ động mà, mình nếu không ưỡn ngực mà nói..., Tần Thiên cũng không bóp phải ngực của mình, mình nếu không chủ động cắn Tần Thiên..., cũng sẽ không thành hôn Tần Thiên, hết thảy đều do lỗi của nàng.Bất quá, mặc dù thấy mình sai, nhưng Linh Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhận, dù sao nàng là con gái, lần đầu tiên của nàng bị hắn cướp mấts, coi như mình cũng chủ động, phần lớn là lỗi của mình, nhưng Tần Thiên nhất định phải chịu trách nhiệm.- Hừ! Coi như là ta chủ động, nhưng đó là lần đầu tiên của người ta, ta lỗ rồi, ngươi chiếm tiện nghi của ta như vậy, cho nên, ngươi phải chịu trách nhiệm, nếu không, ta không cho ngươi rời khỏi đây, ta nói cho tất cả mọi người trong toàn quân khu, nói ngươi bội tình bạc nghĩa, ta nói cho Dao Dao, ngươi đã đem ta đẩy ngã xuống giường.Linh Nguyệt quệt mồm, nắm tay Tần Thiên, bộ dáng bà mày đíu nói đạo lý với mày.Tần Thiên nhìn bộ dáng kia của nàng, cũng muốn cạn lời rồi, lại có loại người vô lại như thế sao, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đó.- Này, tại sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng là ngươi chiếm tiện nghi của ta, một người đẹp trai như ta, bị ngươi hôn, không có tìm ngươi tính sổ là may, ngươi còn muốn ta chịu trách nhiệm, não tôm hay sao, mau buông tay ra, nếu không ta tức giận lên.Tần Thiên vừa nói vừa làm ra bộ mặt giận dữ, cầm lấy tay Linh Nguyệt, muốn đẩy tay nàng ra, nhưng cô gái nhỏ này vẫn cố nắm, căn bản không chịu buông ra.- Không được, trừ phi ngươi để ta đập một trận, sau đó làm thú cưng cho ta một tháng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, như thế nào đây.Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên đắc ý nói, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.- Ngươi cảm thấy chuyện này có thể xảy