(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Làm gì nhốn nháo ở đây vậy, ngươi nhanh đi mặc quần áo đi!Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt buồn bực nói, dù sao thì hắn cũng là nam nhân, ngươi cứ chỉa mông đít vào mặt ta, làm sao mà ta chịu nổi được...- Hì hì, ta đây đi, lão công, ngươi không được chạy đi đâu đó.Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên nói, dứt lời hôn hắn một cái, sau đó liền cùng Sở Tương Tương bước ra ngoài.- Tiểu Thiên, ngươi chuẩn bị thu nàng ta sao?.Tiêu Du nhìn Tần Thiên hỏi.- Làm gì có, tỷ, ngươi phải tin ta, tuyệt đối không cách nào xử lý được, nha đầu kia bị não tàn ấy, bại dưới tay ta rồi mà còn không phục muốn tìm cách trả thù.Tần Thiên buông tay, khuôn mặt bất đắc dĩ nói.- Vậy ngươi cứ thu nàng ta đi, dù sao cũng không ngu mà không muốn nhỉ?.Tiêu Du nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không ngại chuyện Tần Thiên thu nữ nhân, nếu nam nhân khác thấy lão bà của mình như vậy, đoán chừng đều cung phụng mỗi ngày.- Thôi mà, cô nàng này quỷ kế đa đoan, đừng để nàng ta đùa bỡn.Tần Thiên lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Du, cúi đầu xuống lấy đồ ăn ăn, Tiêu Du nhìn Tần Thiên như vậy, cũng không nói gì, bắt đầu xào đồ ăn.- Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất, vừa rồi Chỉ Nhược đã hiểu nhầm hai chúng ta, để đệ gọi điện thoại giải thích cho Chỉ Nhược.Tần Thiên vừa dứt lời đã bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Chỉ Nhược, vừa lấy điện thoại ra, Triệu Chỉ Nhược đã mang một lọ xì dầu bước từ ngoài vào.Tần Thiên nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược đã vội giải thích.- Tần Thiên, huynh không cần giải thích, ta đã xem từ đầu đến cuối rồi, ta không có hiểu lầm đâu, lỗi không phải của huynh.Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên cười nói.- Hô... Lão bà nàng thật sự khéo hiểu lòng người... lại đây lão công ban thưởng cho ngươi.Tần Thiên nói xong liền kéo Triệu Chỉ Nhược lại hôn một cái, thò tay trước ngực Triệu Chỉ Nhược làm loạn.- Muốn chết sao, mau buông tay, có người thấy bây giờ.Triệu Chỉ Nhược vội vàng đẩy Tần Thiên ra, thẹn thùng trừng Tần Thiên hướng về phía bếp mà bước đi....Ký túc xá Triệu gia.Triệu gia trưởng lão Triệu Trường Thiên đang ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc này một tên Triệu gia đệ tử bước đến.- Trưởng lão, Triệu Vô Cực đã đến.Tên đệ tử Triệu gia kia nói.Triệu Trường Thiên nghe xong, lập tức mở to mắt, đứng dậy nói:- Để cho hắn tiến vào.Đệ tử Triệu gia kia lập tức làm theo, bước ra ngoài chỉ chốc lát, hắn đã dẫn một nam tử mặt âu phục tầm 40 tuổi bước vào, bộ dáng có chút thư sinh thoạt nhìn nho nhã, ánh mắt cực kỳ sắc bén, vừa nhìn đã biết là người có quyền lực trong xã hội.Hắn chính là phụ thân của Triệu Chỉ Nhược, Triệu Vô Cực.- Đến đến, Vô Cực bên này.Triệu Trường Thiên nhiệt tình bước về phía Triệu Vô Cực, ôm bả vai Triệu Vô Cực kéo ngồi xuống ghế salon.Triệu Vô Cực ngược lại chẳng biểu lộ gì, bộ dáng thong dong, thoạt nhìn trong ánh mắt Triệu Trường Thiên có chút chán ghét.- Việc ngươi muốn ta đã làm xong, ngươi chừng nào mới thả Tân Lan ra!Triệu Vô Cực nhìn Triệu Trường Thiên lạnh lùng nói, trong ánh mắt lộ ra tia sát khí, dường như muốn giết Triệu Trường Thiên.- Tốt, không hổ là đệ tử Triệu gia! Ha ha, Vô Cực, ngươi yên tâm, chỉ cần lần so tài này Tần Thiên thua, Tân Lan tuyệt đối sẽ không có việc gì, hơn nữa khi ngươi trở về Tần gia sẽ thành công thành, ta sẽ xin gia chủ một tiếng hai tỷ muội Chỉ Nhược cũng có thể tiến vào gia tộc trọng địa tu luyện.Triệu dài thiên nhìn Triệu Vô Cực cười cười, vỗ vỗ Triệu Vô Cực bả vai nói, lộ ra sắc mặt vui mừng.- Triệu Trường Thiên, ta cho ngươi biết, trước đó chúng ta đã nói như thế nào,