*
Quả thật, nơi này vốn là một thung lũng.
Theo thời gian biến đổi, dải thung lũng hẹp này bị chia cắt mạnh, vách đá cheo leo, bùn đất bám vào bề mặt đá vừa tạo điều kiện cho đủ loại cây leo phát triển.
Từ nơi Ka La rơi xuống đầu tiên, nhìn nhìn thì như là một hẻm núi sâu hút, tất nhiên là nếu không để ý đến đáy vực thăm thẳm của nó.
Đáy vực kéo dài đến cửa biển.
Theo đường bay điêu luyện của Cổ Lạp, rõ ràng Ka La cảm thấy không khí ngày càng mát mẻ, ngày càng thoáng đãng, hai bên vách đất đá cũng rộng rãi hơn nhiều.
Đáy vực thỉnh thoảng vang lên những âm thanh vang dội trầm đục như tiếng gầm cổ xưa của một cự thú ngủ say nào đó.
Nơi này, cho dù là điểu tộc nếu rơi xuống cũng chưa chắc gì có thể một hơi thoát khỏi. Ngước lên nhìn, hai bên vách đá giống như là một cái hẻm cong ép lại thành một cái lồng lớn, ẩn tối, áp lực.
Không biết bay bao lâu, Ka La cảm thấy thời gian trôi dưới này tựa như không di động.
Cổ Lạp mới hé mắt chuyển hướng đột ngột qua khúc co, hạ thấp cánh mà ép sát vào vách đá ẩm ướt. Ka La ngước mắt chưa kịp định thần thì hắn đã rẽ ngoặc, đậu vào một mõm đá.
Đã tới!
Tóc mái phiêu dật chập trùng đan xen vào nhau, cánh mỏng tang thu lại sau lưng nhưng không biến mất, mà cứ như vậy mang theo móng vuốt ẩn áp sát vào sau lưng.
Cổ Lạp cứ ôm bế Ka La như ôm một thú cưng, mở to mắt tiêu sái bước vào trong động. Lại đi bộ một đoạn đường trong hang động nhỏ hẹp.
Ka La ngoan ngoãn yên lặng ghé đầu lên vai nó, mũi hơn nhăn lại vì mùi rêu xanh ẩm mốc luẩn quẩn. Đến cuối đường, hang động nhỏ nghênh đón ánh sáng trắng chói mắt.
Ka La híp mắt, mùi hoa cỏ từ bên đó truyền theo gió đưa vào, mát mẻ, lành lạnh.
"Đã, về nhà."
Ka La có thể nhận ra tâm trạng vui vẻ của Cổ Lạp, cô quay lại nhìn thì há hốc.
Phía trên là động khẩu chính thức, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt rơi xuống từ trên đó. Có lẽ là vì bay trong vực thẳm quá lâu, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhất thời liền cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt. Nhưng thật ra chỉ là từng tia sáng nhẹ nhàng đáp, khúc xạ lại trên vách đá.
Hang động kín hình tròn, cát mịn và đá cuội rải đều trên sàn đá. Vách hang là tầng tầng nếp khúc bằng các mỏm đá sáng bóng chìa ra, lại thích mắt lại sạch sẽ. Mùi hoa cỏ đến từ những mỏm đá phía trên cao nhờ gió hướng xuống.
Quả thật, nếu nơi này không phải nằm sâu trong thung lũng vực thẳm, Ka La nghĩ hẳn là mình sẽ thích nơi này. Không gian khép kín nhưng thoáng đãng này khiến cô có cảm giác an toàn.
Khóe mắt Ka La thầm liếc sang huyết tộc kế bên, mái tóc hơi xơ xác là màu đỏ thẫm, làm cô kinh ngạc trong bụng, mà đôi mắt yêu mị kia vẫn là lười biếng mở một nửa, nếu nó đối tốt với cô...!?
Đột nhiên phát hiện ý nghĩ kì lạ của mình, Ka La vội vã phóng trống rỗng đầu óc.
Đùa gì, cô sao có thể nảy ra ý nghĩ như vậy, giờ chỉ muốn đợi cơ hội tìm về với bạch dực mà thôi.
*
Không để Ka La có thời gian ngẫm sắp xếp lại suy nghĩ, sau lưng đã bị một vòm ngực lành lạnh dính vào. Thật, thân hình Cổ Lạp có chút mảnh khảnh, lại cao gầy nhưng cái gì có đủ vẫn đủ. Ka La dựa vào vòm ngực rộng rãi của hắn quả thật là khá nhỏ nhắn.
Cổ Lạp lần nữa ôm Ka La bay lên một phiến đá xám trắng chìa ra ở vách hang động.
Gì vậy?
Ka La căng thẳng nhìn khuôn mặt dụ dỗ của hắn. Ánh mắt mềm mại của Cổ Lạp có chút nóng, cô thậm chí nhìn thấy tia máu đỏ lóe lóe u ám trong đó.
*
Cổ Lạp không phải Huyết tộc, nhưng đại khái cũng có liên quan. Dòng máu thuần chủng của tộc hắn là huyết biên bức. Cũng thích ăn máu, ghét ánh nắng mặt trời, cũng hoạt động về đêm. Cổ Lạp lại là thích ngủ.
Quá khứ, nếu bắt được nhân loại, hắn dĩ nhiên là cắn chết rồi hút sạch máu của họ, còn lại cái thây đương nhiên là vất đi, hoặc dã thú khác sống trong vực sẽ giải quyết.
Có lẽ là máu lạnh, nhưng tộc hắn cũng thuộc dã thú, chẳng có gì đáng nói khi con người ở đây cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong chuỗi thức ăn mà thôi.
Mỗi lần Cổ Lạp ngủ là y như rằng kéo dài nửa nguyệt, khi thức tỉnh thì trừ khi hắn nguyện ý, bằng không thì đố kẻ nào ép được hắn phải đi ngủ.
Trước kia Cổ Lạp cũng đã từng thăm dò quanh bộ tộc Tru Uyên một lần, nhưng mà, hắn không ưa. Nơi đó quả thật rất ồn ào, Cổ Lạp không hề thích mùi vị nơi đó. Nhưng cố tình gần đây cũng chỉ có bộ tộc nhân tộc.
Vốn dĩ như những lần trước chờ đợi kẻ bị trọng phạt mà vứt lên tế đàn, như thế, huyết biên bức mới có thể quang minh chính đại ăn máu.
Lần này hắn bay vòng vòng đợi trước, lại do bay ra một mình nên hắn chỉ lảng vảng quanh vách đá đó mấy ngày. Nào ngờ đâu bắt được Ka La đang rơi xuống!
Chính là hắn bắt được.
Là của hắn!
Ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy đã nóng thần hồn lên. Dự định của hắn là mang về nuôi ăn dần dần thôi, không định một ngụm cắn chết... Nhưng mà nghĩ lại, ý nghĩ đó cũng rất ổn, cứ để lại nuôi lâu dài cũng tốt.
Cơ duyên chính là cơ duyên, nếu không phải là An Na cố ý nhắm vào Ka La, nếu không có Tế Nguyệt trấn áp việc liên quan đến Ka La. Thì trước sau gì, cô cũng sẽ bị tính kế bắt lên tế đàn bộ tộc.
Cho nên, sớm hay muộn, Cổ Lạp cũng sẽ tóm được Ka La.
Thu lại móng vuốt nhòn nhọn, Cổ Lạp đặt cơ thể hồng hồng mềm mềm của Ka La dưới thân, những ngón tay thon gọn không kiêng dè sờ mó, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Ka La.
Lại nói về Ka La, đã sớm chật vật từ lúc rơi từ vách đất dựng dứng. Mấy món che đi thân thể mềm mại đã rách tung lộn xộn. Để ý lại, đầu tóc dài ngang eo có chút hỗn độn, sợi tóc dính ướt sương lõa xõa trước trán. Còn hỗn hợp mùi bùn đất và mồ hôi... Vậy mà Cổ Lạp vẫn rất tự nhiên ôm dính sát bên cô. Phải nói mũi của hắn tệ quá sao, hay hắn vốn thích ăn máu mà không sợ dơ.
Ka La nhăn mày, từ khi nào mà bản thân lại để ý bề ngoài này nọ? Chả lẽ là khuôn mặt khiến người kinh diễm trước mắt làm cô thấy thẹn hở...
Mặc kệ người trong ngực nghĩ thế nào, Cổ Lạp cong khóe môi, chỉ một mực tính toán nên cắn chỗ nào trước.
"Nên cắn nơi nào?"
Vài sợi tóc mái đỏ máu rũ xuống che hai bên gò má tuấn mỹ, ánh mắt Cổ Lạp vừa nóng rực ngắm nhìn thân hình no đủ phía dưới, vừa rối rắm tự hỏi. Lồng ngực hắn ghé sát vào làm cô rõ ràng nhìn thấy mảng ngực trắng bệch của hắn... Hình như có, gợi cảm khác thường.
Sâu trong lòng có kháng cự, nhưng rất rõ là không thể phản kháng. Hiện giờ cô đang ở dưới mí mắt của Cổ Lạp, vả lại mạng của cô còn do hắn cứu. Gắng thả lỏng thân thể buộc chặt, cô không thể phản kháng hắn.
Nhìn thấy Cổ Lạp tự lẩm bẩm tự hỏi gì đó, trong tâm Ka La tự giễu, hắn muốn làm gì cũng được, cô không cần tự biện minh cho việc bản thân phản bội Kai Ten.
Nhưng mà, thật là phản bội sao...
..
... tin tưởng ta, Ka La. Ta nhất định tìm được em...
Trong hoảng hốt, Ka La dường như nghe được giọng của bạch dực người trong lòng mình. Cô