Nhà trần, năm kiến hưng thứ 1" năm 1227", kinh thành trở nên náo nhiệt, mọi ánh nhìn đều tập trung vào phủ phụng càn. từ hôm qua xung quanh đã được giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ bên tai không dứt. trước cửa lớn bên cạnh hai con sư tử bằng đá, đỗ đầy xe ngựa, vô số nô bộc đứng bên cạnh chờ chủ nhân dự tiệc, ai nấy sắc mặt đều hưng phấn vô cùng, bởi hôm nay họ sẽ nhận được không ít tiền thưởng.
hôm nay là ngày đại hôn của phụng càn vương trần liễu với thuận thiên công chúa lý oanh – con gái của lý huệ tông và là chị gái của hoàng hậu lý chiêu hoàng. nên người có thể bước vào đều là những gia đình quyền quý nổi danh trong kinh, thậm chí quan viên từ tứ phẩm trở xuống đều không có tư cách tham dự. cho nên không chỉ những người tham dự cảm thấy vinh quanh mà đám nô bộc cũng cảm thấy hãnh diện, ánh mắt cũng lộ vẻ khinh thường quét nhìn đám dân thường đang chầu chực xung quanh.
trần liễu không chỉ là anh trai của hoàng thượng, nắm giữ chức thái phó, mà cũng là người nổi tiếng là tay chơi khét tiếng. mặc dù nhiều người không thích, nhưng ai nấy tham dự đều nở nụ cười thật tươi, lấy lòng.
…………
nhưng trái ngược với sự vui vẻ đó, trong phòng tân hôn, dưới nến đỏ lung linh, màn thưa ấm áp, lý oanh mặc trên người hỉ phục, ngồi trên giường ngà đỏ chót, đợi bà mối đi ra, vén khăn voan lên, nhìn hai tên thị nữ, nói:
“ các ngươi đi ra ngoài.”
hai tên thị nữ gật đầu.
đợi người ra, lý oanh cầm lấy một đoản kiếm tinh xỏa, không ngừng rút ra cắm vào, hàn quanh tỏa ra bốn phía, kết hợp ánh nến không ngừng lay động.
……………..
từ khi lý huệ tông mất, lý oanh luôn trong tâm trạng buồn rầu, nhiều khi nằm tự trách bản thân không phải con trai khiến nhà lý diệt vong, trách mình vô dụng để em gái thành con rối trong tay nhà trần...... nàng cũng từng nghĩ tự tử để giải thoát, nhưng mẹ khuyên răn, cùng việc sợ mình rời đi em gái sẽ đơn độc ở cõi nhân gian, đành chấp nhận cuộc sống tiếp.
những tưởng không còn thân phận công chúa sẽ được tự do, làm gì mình thích, nhưng không ngờ, vừa thoát khỏi lồng giam hoàng cung, nàng đã tiến tới một phòng giam mới đó là một phủ được họ trần dựng lên, và hôm nay nàng được sắp xếp lấy trần liễu, dù chưa gặp mặt, nhưng danh tiếng ăn chơi, tham tiền háo sắc đã lan rộng kinh thành, trái ngược với người em trần cảnh mà nàng từng gặp. nghĩ đến nửa đời sau sẽ phải sống với trần liễu, lý oanh cảm thấy đau khổ, nước mắt tuôn rơi. nàng định dùng dao kết liễu bản thân, bảo toàn sự thanh bạch, nhưng vừa kề sát cổ, ánh mắt của mẹ, của em lại hiện nên. nàng thở dài, đến trước cửa sổ, nhìn màn trời đêm âm u, thỉnh thoảng có những tia chớp xẹt ngang như báo hiệu cơn mưa sắp tới, nàng lẩm bẩm:
“ trời xanh, nếu ông có mắt hãy đánh thẳng xuống, đánh chết tên ác nhân. sau này ta sẽ ăn chay niệm phật, cả đời hành thiện để báo đáp.”
nhưng nói xong, nàng cười tự giễu vì ý nghĩ ngây thơ, bởi làm sao sét có thể đánh xuyên qua đỉnh nhà vào tên trần liễu cơ chứ.
……………..
mắt thấy không lâu nữa sẽ tới giờ hợi, tiệc cưới ở cửa trước cũng tiến hành gần xong, lý oanh vẻ mặt đoè đẫn trở lại ngồi trên giường, nàng lựa chọn cách thuận theo.
“rầm” một tiếng vang lớn, cửa tân phòng mở ra, trần liễu người nồng nặc mùi rượu xông vào, phía sau thị nữ hiểu ý vội đóng cửa.
lý oanh nhíu mày, chưa kịp nói thì trần liễu dùng đọ mắt lờ đờ mông lung, quét nhìn nàng từ đầu đến chân, cười:
“ quả nhiên là xinh đẹp, trần liễu ta thật may mắn, haha.”
dứt lời thất tha thất thểu tiến tới trước bàn, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ, mở nút bình ra cười khinh khỉnh nhìn lý oanh, rắc bột phấn trong bình vào chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
chiếc bàn cách lý oanh không xa, khi trần liễu mở bình sứ ra, nàng nhìn thấy hai chữ viết trên bình sứ ‘ tráng dương”, tức giận:
“ ngươi.....”
vừa nói vừa nắm chănt vạt áo của mình, trong đôi mắt tràn đầy sự khuất nhục và lửa giận, bởi ngay đêm đầu đã dùng, chuyện này nếu truyền ra nàng quầ không còn mặt mũi nào để sống.
trần liều mặc sự phẫn nộ của lý oanh cười:
“ haha,