Thời gian ba tháng nói nhanh thì cũng nhanh, nói chậm thì cũng chậm, đợi đến khi Tô Ánh Hàm nhận ra, kỳ hạn của ước định đã tới rồi.
Mà biểu hiện của Tần Tu thì…
Ngoại trừ trêи giường ngẫu nhiên có chút mạnh bạo ra, những chỗ khác thật sự không có gì vấn đề gì cả.
Tóm lại Tô Ánh Hàm rất vừa lòng.
Ba mẹ Tô Ánh Hàm cũng rất vừa lòng.
Ngay cả ông nội Tần, biết rằng sau khi Tần Nhiên bỏ trốn, Tô gia vẫn còn nguyện ý liên hôn với Tần Tu, cũng vui mừng ra mặt.
Rốt cuộc thì ba Tô cũng rất có bản lĩnh, cưới con gái Tô gia chỉ có lợi chứ không có hại.
Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có duy nhất một người không vui, chính là mẹ của Tần Nhiên, Trình Tiểu Uẩn.
Bà ngàn tính vạn tính, bày mưu lập kế rất nhiều năm, chính là để Tần Nhiên có thể thừa kế toàn bộ tài sản Tần gia, kết quả bây giờ thì tốt rồi.
Con trai duy nhất là gay, không chỉ rời nhà trốn đi cái gì cũng không cần, còn đưa bạn gái ban đầu cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, Tần Tu.
Làm sao Trình Tiểu Uẩn có thể không tức giận được?
Trình Tiểu Uẩn bị tức chết rồi.
Bà tức giận suốt ba tháng, không ngừng thuê người tìm kiếm, hy vọng con trai có thể hồi tâm chuyển ý mà trở về, kết quả không thu hoạch được gì thì chớ, lại còn nghe được tin Tô Ánh Hàm sắp đính hôn với Tần Tu.
Bà ngã bệnh.
Tô Ánh Hàm lập tức cùng mẹ mình, Đoạn Duyệt đến thăm Trình Tiểu Uẩn.
Trình Tiểu Uẩn nằm trêи giường bệnh truyền nước, nhìn người đến thăm với đôi mắt đỏ hoe, hỏi Tô Ánh Hàm: “Tại sao vậy, Hàm Hàm, anh Tần Nhiên của con chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà thôi, nói không chừng, nói không chừng không phải là hắn rời nhà trốn đi đâu, mà chỉ là bị tên khốn Tần Tu kia tính kế?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Đoạn Duyệt liền trở nên khó coi.
Bà nghiêm mặt nói với Trình Tiểu Uẩn: “Trước kia bà nói Tần Tu như thế nào cũng không sao cả, nhưng bây giờ Tần Tu là con rể tương lai của tôi, sau này mong bà đừng nói những lời như thế này trước mặt tôi nữa.”
Trình Tiểu Uẩn ngay lập tức trở mặt, bà nói: “Đoạn Duyệt, chúng ta đã quen biết hơn hai mươi năm, mà bà lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Tô Ánh Hàm vội vàng đi đỡ Trình Tiểu Uẩn, để bà không lộn xộn nữa, cô ấn bà vào trêи giường.
Trình Tiểu Uẩn giữ tay cô lại, khóc: “Hàm Hàm, dì nhìn con lớn lên, dì biết rõ tình cảm của con với con trai dì, không phải mới mấy tháng ngắn
ngủi là Tần Tu có thể thay thế, con chờ một chút, chờ một chút là tiểu Nhiên…”
Đoạn Duyệt không khỏi thở dài: “Tiểu Uẩn, bà tỉnh táo một chút đi, đứa bé tiểu Nhiên kia thích đàn ông, bây giờ hắn đang sống khá tốt với đối tượng của hắn, vì cái gì mà bà một hai phải miễn cưỡng như vậy chứ?”
“Cái gì gọi là khá tốt?” Trình Tiểu Uẩn bắt đầu kϊƈɦ động, khiến kim truyền nước trêи tay bị lệch đi: “Đàn ông phải cùng phụ nữ thì mới là đúng đắn, hắn thân là một người đàn ông, lại đi sống cùng một người đàn ông khác, làm sao lại có thể gọi là khá tốt được!?”
Tô Ánh Hàm vội vàng ấn tay Trình Tiểu Uẩn lại, rút kim ra, sau đó ấn chuông, gọi bác sĩ và y tá tới.
“Dì Trình.” Tô Ánh Hàm cũng không biết nên khuyên bà như thế nào nữa, chỉ có thể thẳng thắn nói: “Con và anh Tần Nhiên chỉ là tình chị em thôi, từ nhỏ con đã biết xu hướng tính ɖu͙ƈ của anh ấy rồi… Con thích đàn ông, anh ấy cũng thích đàn ông, hai bọn con đã định là sẽ không có kết quả…”
Trình Tiểu Uẩn còn muốn nói gì đó nữa, Tô Ánh Hàm vội vàng an ủi bà: “Anh Tần Nhiên cũng không phải là không cần dì đâu, đợi đến khi Tần gia và dì có thể tiếp nhận anh ấy và đối tượng của anh ấy, tự nhiên anh ấy sẽ trở về.”
Đoạn Duyệt cũng nói đỡ: “Tiểu Uẩn, trêи đời này có rất nhiều việc không thể miễn cưỡng được, bà vẫn nên nhìn thoáng một chút đi.”
Trình Tiểu Uẩn không nhìn thoáng, sao Trình Tiểu Uẩn có thể nhìn thoáng được?
Con trai của bà tốt hơn con của tiện nhân đó không biết bao nhiêu lần, bà được cưới hỏi đàng hoàng, con của bà là thiếu gia Tần gia đường đường chính chính, mà Tần Tu thì chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi.
Con trai của tiện nhân đó, dựa vào cái gì mà muốn sống tốt hơn con trai bà chứ?
Trình Tiểu Uẩn bệnh không dậy nổi, Tần Nhiên rốt cuộc cũng không thể nào bỏ mặc bà không quan tâm, rất nhanh hắn đã trở về.
Truyện convert hay :
Võ Thần Chúa Tể