Trời bắt đầu mùa đông, thành phố Linh mưa liên tục, nhiệt độ cũng giảm mạnh.
Khúc Sênh mặc một chiếc áo khoác dày với một chiếc áo len có mũ trùm đầu.
Cậu đã nhuộm lại tóc màu đen, tối hơn màu tóc trước kia nhưng lại khiến cả người cậu trắng hơn, nhìn không ra dấu vết người đã lăn lộn ngoài xã hội.
Nhưng chỉ là ngoài mặt.
Liên tục tăng ca mấy ngày đã khiến sự thù địch của Khúc Sênh tăng thêm một bậc.
Vất vả lắm mới tan làm đúng giờ, vừa bước vào tầng hầm cậu đã oán giận mắng: "Nơi này lạnh như hầm băng vậy."
"Đúng đó, chắc chắn kém xa công ty ấm áp của các cậu, mỗi tháng tiền thuê là một nghìn năm mà còn muốn cái gì nữa trời?" Thư Tử Viện xoay cái ghế xoay lại, trong tay cầm một túi khoai tây chiên, nhìn kiểu tóc mới của Khúc Sênh lại "U oa" một tiếng.
"Cậu đây là thay đổi hoàn toàn rồi, không cần đối nghịch với cậu cả Kinh nữa hả?"
Khúc Sênh lấy một miếng khoai tây chiên trong tay cô, "Không cần thiết nữa."
Thư Tử Viện nghiêng đầu, "Có ý gì, tỏ tình thất bại à?"
"Đã nói với chị là anh ấy đã có bạn gái rồi." Khúc Sênh cắn miếng khoai tây răng rắc, tùy ý nói, "Anh ta phát hiện ảnh của mình trong máy tính của em."
Thư Tử Viện nhướng nửa bên lông mày, "Cậu còn giữ ảnh chụp của anh ta á?"
Khúc Sênh ý thức bản thân nói lố, vội vàng đi tìm guitar của mình, Thư Tử Viện lấy chân cản cậu lại.
"Rốt cuộc làm sao vậy, tôi thấy cậu mấy hôm nay lạ lắm."
Khúc Sênh không nói gì, "Mấy ngày nay em có ở đây đâu."
Thư Tử Viện mặc kệ, kéo ghế đến trước mặt Khúc Sênh, "Tốt nhất cậu nói rõ ràng cho chị, đừng để xảy ra chuyện giống như Triệu Hằng."
Khí thế của Khúc Sênh cũng bị giảm đi: "Còn có thể có chuyện gì..."
Trước khi cậu yêu đương với Triệu Hằng thì Thư Tử Viện đã thấy không vừa mắt, đến lúc yêu thật cô cũng không nhiều lời, chẳng qua lúc Khúc Sênh muốn buông bỏ đoạn tình cảm này thì cô là người đầu tiên đứng ra đồng ý.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Thư Tử Viện có mắt nhìn người khá chuẩn.
Khúc Sênh đành phải kể khái quát tóm tắt chuyện mấy ngày nay ra.
Tốt xấu gì Kinh Tùng Triệt cũng coi như là mối tình đầu "không bệnh mà chết" của cậu, lại còn là người nổi tiếng ở trường nên Khúc Sênh giữ ảnh của anh cũng không có gì lạ.
"Đều lưu từ trên diễn đàn trường về thôi." Cậu thành thật nói với Thư Tử Viện, "Đại học S thật sự không ai không biết, qua nhiều năm như vậy nhưng Kinh Tùng Triệt vẫn là hotboy đó."
Thư tử viện: "...Chị phục cậu rồi."
"Dù sao cậu cũng là lập trình viên, cài đặt mật khẩu kiểu gì mà anh ta nhập một lần là được luôn vậy?"
"Chị biết cái gì là chân thành thì linh nghiệm không?"
"...Cậu cố ý?"
Khúc Sênh cũng thành thật nói: "Em cố ý đó, đó chỉ là một khung nhập bình thường, không cần mật mã chính xác, bất kể nhập cái gì cũng có thể mở ra."
Cậu cố ý để máy tính ở vị trí công cộng như ở bàn phòng khách, cố ý dịch chuyển cái bàn đi, cố ý mở thư mục ra, còn cố ý dặn dò anh bằng mấy lời càng khiến người khác tò mò hơn.
"Em còn cách gì nữa chứ, Kinh Tùng Triệt không kỳ thị đồng tính, em chỉ muốn chuyển ra ngoài thôi..."
Lúc này đổi lại Thư Tử Viện cạn lời, "Biện pháp cậu nghĩ đến chính là cho anh ta biết cậu có ý với anh ta à?"
"Cũng khá hữu ích mà, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn trốn tránh em đó." Khúc Sênh nói xong gẩy gẩy cây đàn guitar phát ra mấy âm thanh ngắn.
Trong phòng luyện tập lạnh như băng chỉ có âm thanh ăn khoai tây chiên.
Thư Tử Viện thở một hơi thật dài, "Vậy anh ta có chủ động nói muốn cậu chuyển ra ngoài không?"
"...Không có." Khúc Sênh cúi đầu, tay trái đặt trên cán cây đàn tay phải nhẹ nhàng gảy, "Một người coi trọng thể diện như anh ta không có khả năng sẽ đuổi em đi đâu."
"Vậy hiện tại cậu đang là sao?"
Khúc Sênh bày ra biểu tình vô cùng phiền lòng, "Em đang đợi anh ta trở về rồi chủ động nói với anh ta đây.
Mấy ngày nay em phải tăng ca, Kinh Tùng Triệt giống như bốc hơi giữa đám người vậy đó!"
Rõ ràng lúc trước dù công việc có bận rộn thế nào thì anh vẫn giám sát cậu, xem cậu có ham chơi ở bên ngoài không, nhưng bây giờ ngược lại một cuộc điện thoại cũng không có.
Một mình Khúc Sênh ở trong căn nhà hai trăm mét vuông múa may đánh võ, đánh đấm một lúc mới hết giận.
Lúc trước ở Thanh Hồng bọn cậu biểu diễn vô cùng thuận lợi, người đến mời ban nhạc biểu diễn ngày càng nhiều, lượt theo dõi weibo của Khúc Sênh cũng tăng không ít nhưng càng nhiều hơn là mấy người khen ngợi vẻ ngoài của cậu, gọi cậu là vợ này kia lung tung cả lên.
Lúc đầu Khúc Sênh vẫn còn nghiêm túc trả lời lại: Ông đây là nam.
Tiếp theo nhận được một bình luận trả lời lại của một người: A a a a vợ đáng yêu quá.
Khúc Sênh:...
Tâm trạng của Khúc Sênh vốn đã không tốt giờ lại còn tệ hơn, mắt thấy tóc càng xanh hơn, cuối cùng cậu quyết định nhấc mông đi đổi lại màu tóc, dù sao cũng muốn thay đổi tâm tình.
Sao khi trò chuyện với Thư Tử Viện thì nỗi nghẹn khuất trong lòng cũng bớt đi nhiều.
Kinh Tùng Triệt không trở lại cũng tốt, một mình cậu sống rất thoải mái, chuyển ra ngoài cũng chỉ làm mình mệt thêm, có thể muộn một ngày thì được một ngày.
Cậu vừa nghĩ thông thì đến đêm Kinh Tùng Triệt đã về, hơn nữa còn mang đến một "Tin tức tốt".
"Hôm nay mẹ Kiều gọi điện nói cuối tuần có thời gian thì về nhà ăn cơm." Kinh Tùng Triệt vào cửa nhìn thấy Khúc Sênh ngồi trên sô pha, "Hẳn là cậu không có lịch trình khác nhỉ."
Vẫn là một câu trần thuật.
Khúc Sênh khoanh tay, cả người ngồi cứng ở một chỗ, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh: "Anh muốn coi như chưa có gì xảy ra sao?"
Kinh Tùng Triệt cởi áo khoác ra.
Khó có được một ngày anh không mặc áo vest mà chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu nâu nhạt, ngũ quan anh tuấn, khí chất xuất chúng.
"Cậu đang nói chuyện gì?" Anh hỏi lại, còn hơi hơi nghiêng đầu.
Muốn Khúc Sênh nói, kỹ thuật diễn của đối phương còn cao siêu hơn cậu nhiều, dường như còn muốn hù dọa cậu.
"Anh xem máy tính của tôi, đừng nói là anh không có, đều có bản ghi chép hết đấy." Khúc Sênh thật sự tức giận, "Tối đó ở Thanh Hồng Triệu Hằng nói anh cũng nghe thấy rồi..."
Kinh Tùng Triệt nghe thế mới mở miệng: "Tên đó là đồ cặn bã, đã có người đăng tin tức nói gã phát sinh quan hệ với fan, không phải cậu đã nhìn thấy rồi