Cuối cùng hai người vẫn ngồi chung ăn khuya cùng nhau, cảm xúc của Khúc Sênh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy mà hết giận.
Dù sao cũng là đi du lịch miễn phí có lương, cậu không có lý do nào để không đi.
Hôm sau cậu thu dọn hành lý, hai giờ chiều đi làm thủ tục cùng Kinh Tùng Triệt.
Đi cùng còn có mấy người khác, đều là người khác ngành, Khúc Sênh không quen biết nhiều, người duy nhất cậu quen là Trương Đô Dương.
Mọi người đều ngầm hiểu về sự xuất hiện của Khúc Sênh, ai nấy đều vô cùng khách khí với cậu.
Ban đầu Khúc Sênh còn để ý nhưng hiện tại thì hoàn toàn vứt sau đầu.
Dù sao cậu cũng đã hoàn thành công việc đúng hạn, cũng không hề bỏ bê công việc...!Cho dù đến muộn cũng sẽ trừ lương, người khác nghĩ thế nào là chuyện của họ.
Liên quan gì tới cậu chứ.
Theo lý mà nói, trợ lý tạm thời là cậu nên bận rộn làm thủ tục lên máy bay cho mọi người nhưng Trương Đô Dương đã làm hết, Khúc Sênh lại giống như những người khác, chỉ đi phía sau Kinh Tùng Triệt.
Sau khi lên máy bay, Khúc Sênh ngồi bên cạnh một lãnh đạo nữ khác ngành, Kinh Tùng Triệt ngồi với Trương Đô Dương.
Có người xa lạ ngồi bên cạnh, Khúc Sênh cũng không tiện làm gì khác, chỉ có thể trừng mắt rồi hàn huyên mấy câu với người kia.
Người phụ nữ này lớn hơn cậu một giáp, trò chuyện một lúc đột nhiên hỏi cậu có đối tượng chưa, cô có thể giới thiệu.
Khúc Sênh: "..."
Cậu nhịn không được liếc mắt sang Kinh Tùng Triệt ở phía bên kia, anh vẫn đang nói chuyện với Trương Đô Dương.
Cậu nghĩ thầm, hiện tại loài người đang bị sao vậy, sao ai nấy cũng nhiệt tình làm bà mai vậy chứ?
"Không cần đâu, anh em còn chưa tìm được nữa là."
Người phụ nữ sửng sốt, "Chưa từng nghe cậu có anh trai đó."
Khúc Sênh lại nhớ ra, chuyện bạn gái của Kinh Tùng Triệt là giả chỉ có mình cậu biết.
Nguy hiểm thật.
Cậu nói chuyện đôi khi không suy nghĩ kỹ, tùy tiện bịa ra con của một bà con xa, người lãnh đạo kia vừa nghe cũng đã biết là cậu đang có ý từ chối nên cũng không miễn cưỡng.
"Người như cậu cũng không lo không tìm được đối tượng."
Sao lại không lo được chứ?
Khúc Sênh lặng lẽ đáp thầm trong lòng, cậu lo muốn chết đây nè.
Cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc máy bay lớn như vậy giống như bị khảm trong tầng mây, trời xanh bị rạch một vết rách.
Tối qua ngủ muộn, bây giờ lại đúng lúc buồn ngủ, Khúc Sênh nhìn không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại trời đã tối, trên người cậu có một chiếc chăn nhỏ, ngay cả ghế cũng được hạ thấp xuống, là góc độ thích hợp để nằm ngủ.
Cậu ngủ có hơn một tiếng, vừa quay đầu đã thấy gương mặt anh tuấn của Kinh Tùng Triệt.
Khúc Sênh có cảm giác hơi nóng, xốc tấm chăn trên người lên, ngồi dậy, đưa tay lau miệng.
Vẫn ổn, không chảy nước miếng.
"Sao anh lại chạy đến đây?"
Kinh Tùng Triệt đang xem tài liệu trên điện thoại, nghe vậy quay đầu hỏi lại: "Thế tôi nên ở đâu?"
Khúc Sênh nghiêng đầu nhìn về phía lãnh đạo nữ ban nãy, không biết cô ấy với Kinh Tùng Triệt đổi chỗ từ bao giờ, hiện tại đang nói chuyện với Trương Đô Dương.
"Không ngồi với thư ký Trương của anh nữa à?" Khúc Sênh thuận miệng hỏi.
Kinh Tùng Triệt lại nghe ra ý khác, châm chước một lát mới nói: "Vừa nãy bọn tôi bàn về công việc."
Ồ, không thì sao?
Kinh Tùng Triệt nói: "Tôi không có quan hệ riêng tư gì với thư ký Trương cả."
Nếu Trương Đô Dương nghe được lời này chắc sẽ đau lòng lắm, bỗng nhiên Khúc Sênh vui vẻ hẳn, vui vẻ gật gật đầu.
Tỉnh ngủ lại đói bụng.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Khúc Sênh muốn nhịn để lát nữa ăn nhưng lại bị Kinh Tùng Triệt nhìn ra.
Anh bảo tiếp viên mang menu đến, gọi món ăn dựa theo sở thích của Khúc Sênh.
Khúc Sênh cũng biết ngượng ngùng, nói: "Vậy không phải là anh lại thành trợ lý của tôi à?"
Kinh Tùng Triệt không quá để ý nói: "Ừm, sếp Tiểu Khúc."
Khúc Sênh cực kỳ thích nghe.
Máy bay bay mất chín tiếng, trong lúc ngồi bay Kinh Tùng Triệt vẫn luôn chăm sóc Khúc Sênh.
Trương Đô Dương tận mắt thấy Khúc Sênh ngủ thiếp đi, Kinh Tùng Triệt lại điều chỉnh ghế cho cậu ngủ rồi khoác thêm tấm chăn, ngay cả khi ăn cơm miếng rau cải xanh Khúc Sênh không ăn cũng bỏ vào chén của Kinh Tùng Triệt.
Như thói quen của Khúc Sênh.
Lúc ở nhà còn có thể nói được hai câu, sau đó lại phát hiện không chừng cái này là âm mưu của Kinh Tùng Triệt, cậu ngại để Kinh Tùng Triệt ăn cơm thừa của cậu nên chỉ có thể tự mình ăn hết.
Vấn đề là cậu không thích ăn mà.
Dần dà Khúc Sênh cũng dần thả lỏng hơn.
Kinh Tùng Triệt muốn ăn thì cứ ăn đi, cậu không quan tâm.
Đồng nghiệp ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Sếp tốt với em trai quá."
Nếu không tốt cũng không thể bắt anh ta đi tìm cây đàn guitar đắt như vậy làm quà sinh nhật.
Từ trước đến nay Kinh Tùng Triệt luôn phân biệt giữa công và tư, chưa từng đưa cuộc sống riêng của mình vào công việc, nhưng, Khúc Sênh là ngoại lệ, là trường hợp đặc biệt.
Người trong công ty cũng không biết nên xưng hô với Khúc Sênh như nào mới phải, bí mật dùng "em trai" để gọi.
Đứa em trai không nghề nghiệp không học vấn của giám đốc Kinh, đứa em trai đứng đầu app âm nhạc x...
Ban đầu còn có người đánh cược cậu sẽ ở lại công ty bao lâu, có năng lực gây ra những rắc rối gì cho công ty nhưng ngoại trừ đi muộn ra thì mỗi ngày Khúc Sênh đều đi làm đầy đủ, thậm chí còn có nghề phụ, cuộc sống vui vẻ nhiều màu hơn mấy người họ nhiều.
Không chỉ thái độ của Kinh Tùng Triệt đối với cậu cũng có sự thay đổi, ngay cả ánh mắt của mọi người trong công ty cũng không giống như trước nữa.
Hoa Đô còn lạnh hơn thành phố Linh, nhiệt độ không khí thấp nhất đều âm hai mấy độ.
Đây là lần đầu tiên Khúc Sênh cảm nhận được cái lạnh ở phía Bắc, suýt chút nữa là bị đông cứng, may là cậu nghe lời Kinh Tùng Triệt mang hai bộ quần áo dày.
Vừa xuống máy bay không bao lâu đã có người tới đón, Khúc Sênh lạnh đến nỗi đứng dậm chân, nhìn Kinh Tùng Triệt vẫn bày ra bộ dáng kiên cố như khúc gỗ, rõ ràng chóp mũi với tai anh đều lạnh đến đỏ ửng cả lên.
Có ba chiếc xe đến đón họ, chỉ có Kinh Tùng Triệt với cậu đi vào chiếc xe ở