Trong một khách sạn cao cấp nào đó ở thành phố Linh.
Lạc Hựu ngồi trên chiếc ghế khách quý ở ngoài sảnh, ném một quả táo lên không trung rồi lại vững vàng bắt trọn được nó.
Cuối cùng cuộc trò chuyện trong phòng họp cũng kết thúc, đi ra đầu tiên đương nhiên là Sầm Gia Duệ cùng Kinh Tùng Triệt.
Lần này nhà họ Sầm muốn hợp tác cùng Kinh Tùng Triệt, một mặt là xem trọng thực lực của anh, một mặt không trách khỏi liên quan Nhậm Hàng.
Lúc Kinh Tùng Triệt thành lập công ty con không thể lọt vào mắt xanh của đám gia tộc lớn này, nhờ trước đó Nhậm Hàng thất hứa mới khiến con mắt nhà họ Sầm nhìn xuống nơi đây.
Sầm Gia Duệ lại vừa mới vào tập đoàn không lâu, cần tạo ra một chút thành tích để người ngoài biết.
Nói Lạc Hựu là người giật dây nhưng thực tế cũng là vượt qua các quy đinh cứng nhắc kia, trực tiếp chuyển thông tin đến cho Kinh Tùng Triệt.
Mấy người họ xấp xỉ tuổi nhau, thế hệ trước mới chú ý tới những quy tắc cứng nhắc này, hoàn toàn không phù hợp với thế hệ mới.
Nhưng trước khi nhận được câu trả lời của Kinh Tùng Triệt, trong lòng Lạc Hựu vẫn hơi không chắc chắn, dù sao Kinh Tùng Triệt cũng là người cứng nhắc nhất trong đám bọn họ.
Cũng may kết quả không tệ.
Lạc Hựu cắn một miếng táo, vị giòn ngọt mọng nước lan ra trong miệng.
Anh ta đi qua đó khoác vai Sầm Gia Duệ, "Bàn bạc xong rồi, lát nữa tan làm cùng nhau ăn bữa cơm chứ?"
Sầm Gia Duệ không có ý kiến, Kinh Tùng Triệt cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm người khác mất mặt.
Hẹn xong thời gian và địa điểm, Lạc Hựu với Kinh Tùng Triệt cùng nhau đi ra rồi cùng nhau bước vào trong xe.
Trên xe đã chuẩn bị Whiskey cùng Vodka, Lạc Hựu cầm hai cái ly thủy tinh, ra hiệu Kinh Tùng Triệt cũng uống một ly, Kinh Tùng Triệt từ chối.
Lạc Hựu đành uống một mình, "Lần này có cần phải bàn giao với ba cậu không?"
"Tôi không cần phải bàn giao gì với ông ấy cả, hơn nữa hợp tác cũng chưa hoàn thành, hiện tại thảo luận chuyển đó có hơi sớm."
Lúc Lạc Hựu uống thêm một ly, Kinh Tùng Triệt lại rót rượu vào cái ly còn lại.
Chất lỏng màu nâu đỏ như óng ánh ánh vàng, nhấp vào như có vị khói mãnh liệt, dày đặc khô khan.
Lạc Hựu đã sớm quen với phong cách nói chuyện và làm việc của Kinh Tùng Triệt, dù có đạt được thành tựu lớn lao gì thì Kinh Tùng Triệt cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Anh ta cùng Kinh Tùng Triệt học cùng nhà trẻ, sau này lại học cùng tiểu học, đến cấp hai thì Lạc Hựu đã không theo kịp bước chân của Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt là con nhà người ta điển hình, nhưng trong trí nhớ không quá rõ ràng của Lạc Hựu, có một việc anh ta mãi không thể quên được.
Đó là lúc vẫn còn đi nhà trẻ, Kinh Tùng Triệt đã đánh anh ta chỉ vì một miếng bánh quy.
Thật ra miếng bánh quy đó vốn là của Kinh Tùng Triệt bị Lạc Hựu cướp mất, lúc cướp được anh ta còn nhét vào miệng rồi làm mặt xấu chọc tức Kinh Tùng Triệt.
Nhưng Kinh Tùng Triệt ra tay rất thâm.
Thừa dịp nghỉ trưa tất cả mọi người đi ngủ, anh ta buồn ngủ mơ màng đi nhà WC, Kinh Tùng Triệt đá anh ta một cước ngã vào bồn cầu.
Sau đó như thế nào anh ta cũng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng sẽ không ai tin Kinh Tùng Triệt sẽ làm việc này.
Bình thường ở nhà trẻ anh ta vốn tinh nghịch, ngay cả cô giáo cũng đều cho rằng do anh ta mơ ngủ nên mới không cẩn thận ngã xuống.
Ngay cả Lạc Hựu cũng phải bị thuyết phục, sau này nhớ lại cứ tưởng trí nhớ bản thân kém cỏi.
Mãi đến năm ngoái, lúc phát hiện Khúc Sênh ở công ty Kinh Tùng Triệt, Lạc Hựu tùy ý nói đùa hai câu.
Trên đường đi tụ tập với bạn bè, Kinh Tùng Triệt hỏi: "Cậu thật sự muốn đi cùng với Khúc Sênh?"
"Tùy tiện nói thôi, không phải cậu ta cũng không đi sao?" Lạc Hựu cười cười, "Nhìn cậu ta như vậy rất thú vị."
Kinh Tùng Triệt ngước mắt, "Đừng đùa giỡn em ấy."
Lạc Hựu không rõ là Kinh Tùng Triệt đang bảo vệ Khúc Sênh hay chỉ thuận miệng nhắc tới.
Cho đến khi tới bữa tiệc đó anh ta bị Kinh Tùng Triệt đạp xuống bể bơi.
Lạc Hựu ngoi lên từ mặt nước, vuốt nước trên mặt.
Một Kinh Tùng Triệt đứng bên bể bơi đột nhiên trùng khớp với những gì xảy ra trong trí nhớ của anh ta.
Thì ra không phải là mơ, thật sự đã có chuyện như vậy xảy ra.
Kinh Tùng Triệt cũng không cần thiết phải giành lại miếng bánh quy đó, nhưng thứ đó là của anh.
Kinh Tùng Triệt cũng không nhất thiết phải bảo vệ Khúc Sênh, ít nhất trong tình huống khi đó, Lạc Hựu cũng chỉ nói đùa vài câu nhỏ nhặt thôi.
Nhưng đó cũng là của anh.
Kinh Tùng Triệt có ý thức lãnh thổ cực cao, dục vọng khống chế cũng rất mạnh.
Dưới vẻ ngoài xuất sắc và năng lực làm việc của anh, những điều này dường như không đáng kể.
Lạc Hựu chưa bao giờ nhìn thấy Kinh Tùng Triệt mất kiểm soát, ngay cả khi dưới sự kiểm soát và hạn chế của cha Kinh, ngay cả khi chịu áp lực cao, anh hầu như đều có thể giao một bài thi gần như hoàn hảo.
Hai ly rượu chạm vào nhau, Lạc Hựu lại nói tiếp chuyện Kinh Tùng Triệt vừa nói, không còn đề cập chuyện liên quan đến Kinh Phong nữa.
Dù thế nào anh ta cũng không muốn là người xui xẻo đầu tiên đụng vào đường dây cao thế đó.
##
Lúc có hơi muộn, Khúc Sênh nhận được điện thoại của Chung Lộ nói Kinh Phong đã đi thành phố A về, muốn người trong nhà đoàn tụ để ăn bữa cơm.
Khúc Sênh nghĩ thầm, cả nhà chắc không có mình đâu ha.
Chung Lộ lập tức nói: "Cháu cũng đến."
Khúc Sênh nghĩ thầm, mình nên tìm cớ gì để không đi được đây nhỉ.
Chung Lộ: "Thuận tiện bảo anh cháu đưa bạn gái tới luôn đấy."
Khúc Sênh nghĩ thầm, ĐM, thế là mình có nên đi hay không.
Chung Lộ: "Cháu phụ trách thông báo cho Tùng Triệt."
Khúc Sênh: "???"
"Vì sao chứ?" Khúc Sênh thốt lên.
"Hai đứa đã thân thiết như vậy rồi, thuận miệng thông báo thì có gì không được chứ?"
Khúc Sênh do dự một chút, "Có khi cháu không đi được."
Chung Lộ hỏi cậu có chuyện gì, Khúc Sênh cũng không thể nói ra chuyện ban nhạc, sợ một ngày nào đó Chung Lộ hứng lên đến xem cậu biểu diễn.
Đây là chuyện mà Chung Lộ có thể hoàn toàn làm được.
Cậu thuận miệng bịa chuyện: "Sinh nhật bạn."
Chung Lộ thở dài, "Lúc lễ mừng năm mới cũng không thể tụ tập được, chú Kinh nói lâu rồi cũng chưa gặp cháu..."
Khúc Sênh không dính chiêu này, "Có thể dùng chiêu này nhưng không nhất thiết phải nói dối với cháu đâu nhỉ?"
"Hầy, dì nói thật, để hai cha con này