Mấy ngày nay Lạc Hựu hầu như không được yên ổn.
Không đi tiệc tối với bạn bè, cũng không tùy tiện đầu tư vào mấy dự án thua lỗ.
Từ sau cuộc điện thoại kia của Kinh Tùng Triệt, anh ta càng ngày càng thêm tò mò.
Liên tiếp vài lần mời không có kết quả, cuối cùng anh ta đành phải hẹn qua Sầm Gia Viễn.
Hai bên đang hợp tác với nhau nên chắc Kinh Tùng Triệt vẫn phải cho đối phương chút thể diện.
Lạc Hựu với Sầm Gia Viễn là bạn đại học, không sống vất vưởng như anh ta.
Sầm Gia Viễn học nghiên cứu sinh ở nước ngoài rồi mới về nước.
Hai người cùng là người Hoa, lại là người cùng chơi cổ phiếu nên qua lại nhiều hơn những người khác, nhưng cũng chỉ là trong thời gian đi học, sau đó vì hai nhà hợp tác nên mới lại liên lạc với nhau.
Họ hẹn nhau cùng đến một trường đua ngựa ở ngoại ô thành phố Linh, Lạc Hựu còn đặc biệt truyền đạt cho Sầm Gia Viễn có thể đưa người khác đến cùng, không cần câu nệ.
Kinh Tùng Triệt dẫn theo thư ký với mấy nhân viên, không thấy Khúc Sênh đâu cả Lạc Hựu có chút thất vọng.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn..." Lạc Hựu mới bắt đầu nói, Kinh Tùng Triệt như đã đoán được anh ta sẽ nói cái gì.
"Lần sau đi, hôm nay Khúc Sênh quay về nhà cũ."
Lạc Hựu nuốt nước miếng.
Hình ảnh hai người thân mật trên du thuyền ngày hôm đó vẫn còn rất rõ ràng, hơn nữa thông qua cuộc điện thoại tra hỏi về vấn đề bạn gái kia, thật sự rất khó để anh ta không nghĩ nhiều.
Mọi người cưỡi ngựa quanh thảo nguyên một vòng, Kinh Tùng Triệt mặc cả đồ cưỡi ngựa, cả người toát lên vẻ anh tuấn ngời ngời.
Anh nhảy xuống lưng ngựa nhận lấy điện thoại từ thư ký, mấy hành động này cũng khiến Lạc Hựu có hơi để ý.
Ngoại trừ là thông báo về công việc, nếu không Kinh Tùng Triệt rất ít khi nhìn đến điện thoại, nhưng hiện tại cũng là thời gian làm việc.
Anh ta còn chưa tự hỏi xong, Kinh Tùng Triệt đi đến bên cạnh anh ta rồi đưa điện thoại qua: "Chụp giúp tôi mấy tấm hình."
Lạc Hựu: "???"
Kinh Tùng Triệt nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng như cũ: "Không phải cậu thường đăng ảnh lên vòng bạn bè sao, chắc cũng biết chụp ảnh nhỉ."
Lạc Hựu ha ha cười gượng hai tiếng: "Cậu còn xem vòng bạn bè của tôi à, sao không thấy like cái nào?"
"Tôi nghe Khúc Sênh nói."
Lạc Hựu lại nuốt nước miếng, gật đầu, bảo Kinh Tùng Triệt quay lại đứng cạnh con ngựa kia, sau đó căn góc rồi chụp mấy tấm.
Anh ta trả điện thoại lại, nhân tiện hỏi: "Muốn đăng lên à?"
Ý của anh ta là đăng lên vòng bạn bè.
Kinh Tùng Triệt "Ừm" một tiếng, sau đó dưới ánh mắt của anh ta bấm gửi cho Khúc Sênh.
Bình thường Kinh Tùng Triệt rất coi trọng quyền riêng tư, anh luôn đặt ra một đường ranh giới với người khác, ngay cả thư ký riêng ngày nào cũng làm việc bên cạnh cũng không thể vượt qua được.
Anh ngang nhiên cầm điện thoại ở một góc độ Lạc Hựu có thể nhìn rõ, chỉ có thể là đang cố ý.
Vừa mới chạy một vòng, giờ lại có gió thổi qua nhưng sau lưng Lạc Hựu mồ hôi lạnh chảy ra.
Anh ta bắt đầu tự hỏi có phải mình tò mò quá rồi không, đúng là tìm đường chết mà.
Anh ta ngẩng đầu đối đầu với ánh mắt của Kinh Tùng Triệt, hai chân như mềm nhũn, vô thức mở miệng: "Tôi sẽ không nói gì cả."
Kinh Tùng Triệt dời mắt đi: "Tôi biết."
Lạc Hựu: "..."
Đây là chấp nhận rồi??
Lạc Hựu nghẹn trong bụng cả một đống vấn đề, mãi cho đến khi mọi người đi bộ xuống khu nhà nghỉ ngơi ở chân núi mới có cơ hội mở miệng: "Cậu với nhà họ Vệ náo loạn thành ra như vậy mà bác trai không giận sao?"
Anh ta thật sự vô cùng tò mò, ngay cả khi bước vào một bãi mìn cũng quên luôn.
"Tôi vẫn chưa nói với ông ấy." Hai ngón tay của Kinh Tùng Triệt kẹp điếu thuốc, lật qua lật lại giữa các ngón tay, điện thoại đặt trên chiếc bàn kính vẫn đen thui.
"Là do đang bận giải quyết vụ công trình ở thành phố A à? Dạo này ba tôi cứ nhắc với tôi mãi, nói nhiều tới nỗi tai tôi sắp mọc kén luôn." Lạc Hựu nhìn người đối diện, vẫn không có phản ứng gì cả, điều này không đúng lắm.
Ngón tay Kinh Tùng Triệt vẫn không ngừng nghịch điếu thuốc, Lạc Hựu tiện đà đánh bạo đoán: "Cậu đang đợi Khúc Sênh gửi tin nhắn à?"
Lúc này Kinh Tùng Triệt mới nhìn về phía anh ta, lần này Lạc Hựu mới thấy ánh mắt quen thuộc, dù rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa đầy nguy hiểm.
Lạc Hựu cầm ly cà phê trên bàn lên rồi lại đặt xuống, từ nãy giờ vẫn chưa uống ngụm nào: "Mấy hôm trước cậu gọi điện thoại cho tôi, sau đó lại hỏi tôi chuyện kia, cúp máy xong tôi nhớ lại một chút, cậu với cô bạn gái cũ khi cậu quen ở nước ngoài kia ở bên nhau bao lâu nhỉ, có tới ba tháng không?"
"Không nhớ rõ." Kinh Tùng Triệt tùy ý đáp.
"Vậy với Vệ Văn Cẩn thì sao? Cậu có biết trước đó cô ấy đã bị chụp khi đang ở cùng với một chàng trai trẻ đẹp không?"
Kinh Tùng Triệt vẫn thản nhiên đáp lại: "Ồ vậy sao, sao cô ấy lại không cẩn thận vậy chứ?"
Lạc Hựu: "..."
"Hình như cậu quen ai cũng không được lâu nhỉ." Cuối cùng Lạc Hựu mới đưa ly cà phê kia lên miệng.
"Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Kinh Tùng Triệt châm điếu thuốc kia, lúc này Lạc Hựu mới nhận thấy có cái gì đó không đúng.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kinh Tùng Triệt hút thuốc, những động tác thuần thục kia chắc phải làm qua mấy trăm lần rồi.
Đầu điếu thuốc đỏ hồng cộng với làn khói mờ ảo phản chiếu trong con ngươi đen láy của người đàn ông.
"Nếu không phải ở bên Khúc Sênh, chắc tôi cũng sẽ lại đi vào con đường giống cha mẹ mình."
##
Khúc Sênh cầm một giỏ hoa quả đến nhà họ Kinh,