Hội nghị chỉ diễn ra nửa ngày, còn lại hai ngày Kinh Tùng Triệt dẫn Khúc Sênh đi vòng quanh Hoa Đô, đi qua tất cả mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng hay mấy chỗ có đồ ăn ngon.
Buổi tối hai người đến câu lạc bộ mà họ đã từng đến trước đây ở Hoa Đô, chủ quán vẫn là đại ca có hình xăm ở cánh tay, vô cùng nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
Lần trước Khúc Sênh uống nhiều nên không nhớ được mặt mũi người này ra sao.
Nhìn một đại ca xăm đầy tay đang đi tới chỗ bọn họ còn tưởng anh ta muốn đánh nhau, cậu hừng hực khí thế kéo tay áo lên, sau đó lại bị Kinh Tùng Triệt túm lấy cổ áo kéo về lại.
Kinh Tùng Triệt giới thiệu với cậu, người xăm hình này là bạn thời cấp ba của anh.
Vẻ mặt Khúc Sênh viết rõ hai chữ kinh ngạc, nhìn tên đại ca này rồi lại nhìn sang anh mình, nhìn qua nhìn lại mới nói: "Nhìn không ra anh có có cả thời điểm ngầu như vậy."
Trên mặt đại ca xăm trổ cũng tràn ngập nỗi khiếp sợ, vốn nghĩ lần trước Kinh Tùng Triệt mang theo trẻ con là tùy tiện chơi đùa nên cũng không hỏi nhiều, nhưng đã qua nửa năm, Kinh Tùng Triệt lại dẫn cùng một người tới...
Trong quán bar hỗn tạp loại người nào cũng có, đại ca xăm trổ sớm đã không cảm thấy kinh ngạc.
Thời cấp ba, Kinh Tùng Triệt là học sinh ngoan trong mắt thầy cô nhưng đồng thời anh cũng chơi cùng với mấy tên nghịch ngợm như bọn anh ta, mỗi lần kéo bè kéo lũ đánh nhau bọn họ đều nghe Kinh Tùng Triệt chỉ huy.
Năm đó vào ngày Valentine có các cô gái thi nhau nhét chocolate vào ngăn bàn rồi tỏ tình tình cảm với Kinh Tùng Triệt trước mặt mọi người nhưng tất cả đều bị anh từ chối tàn nhẫn, thì ra nguyên nhân ngọn nguồn của mấy chuyện này là do Kinh Tùng Triệt không có hứng thú với con gái!
Đại ca xăm trổ nghĩ nhiều rồi.
Năm đó ngoại trừ muốn việc duy trì điểm số xuất sắc, Kinh Tùng Triệt phải tìm thời gian để đi đánh nhau gỉam bớt áp lực và không bị thầy cô hay phụ huynh phát hiện.
Anh đã có đủ thứ phải suy nghĩ, vậy nên căn bản không có tâm trí nào để nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Nói không có hứng thú cũng không sai, ít nhất ngay lúc đó Kinh Tùng Triệt nghĩ, trong nhà có một cậu nhóc ở nhờ hay đùa dai, thường hay kéo con Retriever ngỗ nghịch hoạt bát không kém vào phòng đáng để anh vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết ổn thỏa, cuối cùng quyết định khóa cửa lại, không cần người làm trong nhà dọn phòng mình nữa.
Kinh Tùng Triệt cảm thấy yêu đương rắc rối hơn chuyện này gấp trăm lần.
Anh căn bản không muốn dùng kinh nghiệm của mình để suy đoán tâm tư của một người.
Đương nhiên, suy nghĩ này là của mười mấy năm trước.
Suy nghĩ của Khúc Sênh căn bản không cần anh đoán, tất cả đều viết hết trên mặt.
Ví dụ như hiện tại, cậu nhìn mãi vào cánh tay của đại ca xăm trổ, trong mắt vừa hiện lên sự kinh hãi vừa có sự tán thưởng.
Trong lúc Kinh Tùng Triệt nói chuyện với người kia cũng có gọi cậu mấy lần nhưng cậu cũng chỉ đáp lại cho có lệ.
"Thích?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh lưu luyến không nỡ rời mắt đi: "Bình thường thôi."
Kinh Tùng Triệt liếc mắt nhìn cánh tay xăm trổ hoa hòe của người kia.
Lưng của anh xăm trổ chợt mát lạnh, thích thì có thể làm gì cơ chứ, chém đứt rồi đưa cho người anh em nhỏ này hay gì?
Cho dù là bạn thân cũng không thể dùng như vậy đâu.
Người đàn ông xăm trổ thu tay về, thuận tiện xoa xoa lớp da gà vừa mới nổi lên: "Anh có quen một thợ xăm, nếu cậu muốn tìm người tin cậy thì anh có thể giới thiệu cho cậu."
Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, tùy ý tưởng tượng một chút, cuối cùng lắc đầu: "Bỏ đi, chắc chắn là rất đau."
Lúc cậu bắn lỗ tai cũng đã đủ đau rồi, bây giờ nếu còn đi xăm nữa thì chắc sẽ vượt qua ngưỡng chịu đau của cậu.
Cậu còn đang cẩn thận xem xét lại đã bị Kinh Tùng Triệt kéo về bên cạnh anh.
Khúc Sênh thuần thục nâng tay vỗ vỗ lưng anh, thuận tay vuốt lông nói: "Em chỉ nhìn thôi, không làm gì cả đâu."
Cậu dùng ánh mắt "Em bảo đảm sẽ ngoan" nhìn Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt lại không bị bộ dạng này của cậu lừa.
"Đừng nhìn nữa."
Kinh Tùng Triệt ôm Khúc Sênh vào lòng ngay trước mặt đại ca xăm trổ, một mực cố định người lại.
Để ngăn Khúc Sênh chạy lung tung, anh còn đặt cằm lên vai cậu, ra hiệu cho người kia nói tiếp chuyện vừa rồi.
Khúc Sênh cảm thấy xấu hổ, có mấy lần muốn tránh ra đều bị Kinh Tùng Triệt đè lại.
"Ở đây không có người ngoài." Kinh Tùng Triệt nói.
Đại ca xăm trổ cố ý đặt cho bọn họ một phòng VIP riêng để có thể thoải mái trò chuyện ôn lại chuyện cũ.
Khúc Sênh lại nhìn về hướng đại ca xăm đầy tay kia với biểu tình "Mong anh hiểu cho", nói: "Bình thường ảnh không có như vậy đâu."
Đại ca nuốt nuốt nước miếng: "Anh biết."
Kinh Tùng Triệt ngây thơ như học sinh cấp ba, khá bất ngờ là Khúc Sênh lại có thể bao dung được.
Từ trước tới nay những gì người đàn ông này có đều đã được định sẵn, Khúc Sênh là bộ phận Kinh Tùng Triệt không nắm bắt được, bởi vậy anh mới dùng những hành động như một đứa trẻ để nhiều lần khẳng định người này thuộc về anh.
Hơn nữa người có thể được Kinh Tùng Triệt gọi là "bạn bè" thật sự quá hiếm có.
Mặc dù Kinh Tùng Triệt chưa nói gì cả nhưng Khúc Sênh lại biết anh rất tin tưởng người đàn ông xăm đầy cánh tay này.
Nhưng cậu rất muốn liếc mắt thêm một cái, một lần cuối cùng thôi!
Trước khi về, cuối cùng Khúc Sênh cũng được như ý nguyện, thậm chí còn tự tay cảm nhận đường vân kết cấu của hình xăm.
Đại ca xăm trổ mời bọn họ lần sau tới nhà anh ta làm khách, nói bà xã anh ta nấu ăn rất ngon.
Trên đường quay về khách sạn, Khúc Sênh nói: "Thì ra đại ca đã kết hôn rồi."
Kinh Tùng Triệt nói: "Em tiếc lắm à?"
Khúc Sênh: "?"
Khúc Sênh: "Không có! Em chỉ cảm thấy hình xăm của anh ta rất ngầu thôi!"
Cậu có chút dở khóc dở cười, túm túm một góc ống tay áo của Kinh Tùng Triệt, lúc Kinh Tùng Triệt cúi đầu, hỏi: "Anh à, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào vậy, có thể nói một chút không? Chuyện này rất quan trọng với em đó.
Anh không tin tưởng vào mặt mình đến vậy sao, không được nha, trước khi ra cửa soi gương cũng đã biết rồi, trên đường này không có mấy người thắng được anh đâu."
Khúc Sênh nói khoa trương hơn vài phần, mục đích là để tăng cường lòng tự tin của Kinh Tùng Triệt, mong anh đừng mãi nghi ngờ như vậy.
Lúc trước cậu bỏ chạy cũng không phải vì thích người khác, sao Kinh Tùng Triệt lại cảm thấy nguy cơ lớn như vậy chứ!
Nhưng Khúc Sênh lại không biết ngoại hình của mình nổi trội đến thế nào.
Bây giờ ban nhạc cũng chỉ đi biểu diễn bình thường, tài khoản weibo giao cho công ty quản lý sau khi ký hợp đồng cũng rất vào nề nếp, video đăng lên cũng đã được chỉnh sửa biên tập, ảnh chụp cũng càng thêm chuyên nghiệp, bởi vì những người chú ý đến nhan sắc của cậu trên weibo cũng không phải ít.
Trước khi ngủ, Khúc Sênh quấn lấy Kinh Tùng Triệt đòi kể cho cậu nghe về